22.
Tôi quyết định xuống xe, những kẻ bị đánh nằm lăn lóc khắp nơi.
Tôi giúp Giang Uẩn ngồi vào ghế sau. Anh ấy bị thương và có máu, nhưng không rõ thương tích cụ thể ở đâu.
Cả người tôi không thể kiểm soát được mà run rẩy.
Giang Uẩn nắm lấy tay tôi: "Đừng sợ, anh tin tưởng em."
Tôi hít một hơi thật sâu và lái xe thật nhanh đến bệnh viện. Trước khi Giang Uẩn vào phòng phẫu thuật, anh vẫn nắm chặt tay tôi. "Gia Lâm, đừng để họ chạy mất, đi nhanh lên, anh chờ em."
Khuôn mặt tôi áp vào tay anh, hôn lên đó. "Đợi em."
Công ty tổ chức một cuộc họp khẩn cấp, bên cạnh đó tôi cũng thông báo cho ông nội.
Khi tôi vội vã đến phòng họp, trên người vẫn dính máu của Giang Uẩn. Ngải Uy lúc này đang ngang nhiên chiếm giữ vị trí của tôi.
Khi tôi xuất hiện, rõ ràng anh ta bất ngờ, tay chân trở nên mất tự nhiên. "Ngải Gia Lâm..."
"Gọi tôi là Ngải tổng."
Tôi vẫy tay, hai bảo vệ tiến lên, nâng anh ta ra khỏi chỗ ngồi của tôi.
Vứt hợp đồng với Vân Kính lên bàn, tôi liếc mắt nhìn mọi người, mở miệng không chút cảm xúc nói: "Kể từ hôm nay, tôi hy vọng mọi người hiểu rằng, tôi mới là người thừa kế hợp pháp duy nhất của Tập đoàn Gia Vọng. Ai phản đối, giống như Ngải Uy, sẽ được xem là nội gián và xử lý!"
Sau một hồi im lặng, phòng họp bỗng nhiên dấy lên làn sóng nghi vấn.
"Đây thực sự là hợp đồng do Tập đoàn Vân Kính ký kết!" "Nếu vậy, tại sao chủ tịch không ra mặt?" "Nội gián? Lẽ nào Ngải Uy..."
Tôi nhìn chằm chằm vào họ: "Mọi người vẫn nghĩ Ngải Uy có tư cách làm tổng giám đốc à?"
Ngải Uy bị bảo vệ giữ chặt, vùng vẫy vài cái rồi bắt đầu chửi bới: "Gia Lâm! Đứa con gái hèn hạ, cô định làm gì! Cô dám đối xử với tôi như thế, không sợ ông nội biết à..."
"Tôi biết rồi, thế nào!" Cửa phòng họp lại mở ra, ông cụ chống gậy đi vào bên trong lập tức yên lặng như tờ.
Tôi tiến lên đỡ ông nội, ông nội đặt tay tôi vào lòng bàn tay, tuyên bố với mọi người: "Tập đoàn Gia Vọng từ nay sẽ do cháu gái của tôi, Gia Lâm, toàn quyền thừa kế. Tôi, ông già này, chỉ là thay mặt cha mẹ của Gia Lâm tạm thời điều hành, các người không thể quên đi ai mới là chủ nhân của tập đoàn!"
Các cổ đông nhìn nhau rồi sau đó lần lượt gật đầu đồng ý.
"Năng lực của Ngải tổng mọi người đều đã thấy!"
Ngải Uy lúc này vừa sợ hãi, vừa không nhịn được mà la lên: "Ông nội! Còn cháu thì sao? Chẳng lẽ cháu không cố gắng vì tập đoàn ư!"
23.
Tôi nhìn anh ta với ánh mắt châm biếm và cười lạnh. "Cố gắng, anh rõ ràng đã cố gắng. Ngải Uy, anh biết máu trên người tôi từ đâu mà có không?"
Anh ta không dám nhìn tôi, cố gắng kìm nén sự hoảng loạn trong mắt.
Tôi tiếp tục nói: "Nếu không phải Giang Uẩn cứu tôi, có lẽ bây giờ tôi đã chết trên đường đến đây rồi. Ngải Uy, anh thất vọng chứ."
Sau một hồi im lặng, cả phòng họp bùng nổ tiếng thảo luận sôi nổi. Tôi bật màn hình chiếu, trình bày tất cả bằng chứng đã thu thập được trước mắt mọi người.
"Hai tháng trước, anh cấu kết với nhân viên nội bộ, ăn cắp tài liệu mật của công ty, làm rối loạn toàn bộ tập đoàn, mất mát hợp tác quan trọng. Sự cố hàng giả gây xôn xao thị trường cũng là do anh tâm huyết thực hiện. Anh làm tất cả những điều này, không gì khác ngoài việc muốn đổ tất cả lên đầu tôi, để mọi người nghĩ rằng Gia Vongn dưới tay tôi sẽ ngày càng suy tàn.
Nhìn thấy tôi từ từ giải quyết mọi chuyện, anh bắt đầu lo lắng. Và rồi một đêm nọ anh đã thuê người bắt cóc tôi, may mà Giang Uẩn cứu tôi. Cho đến hôm nay, tôi cuối cùng đã hoàn tất hợp tác với Tập đoàn Vân Kính, anh không thể ngồi yên được nữa, trên đường trở về anh đã mua chuộc kẻ xấu để giết tôi.
Giang Uẩn cứu tôi, bây giờ vẫn đang trong viện cấp cứu. Anh nghĩ tôi đã chết, nên vội vã ngồi vào vị trí của tôi. Ngải Uy, anh thật ngốc."
Tất cả bằng chứng đều chỉ rõ về anh ta. Anh ta quỳ xuống, lẩm bẩm: "Tôi không có, tôi không..."
Trong chốc lát, mọi người đều rất kinh ngạc.
Ông nội nắm lấy ngực ngồi xuống, tôi vội vàng vỗ về ông ấy. "Ngải Uy, anh... thôi, là lỗi của lão già này, nuôi nấng ra một thứ súc vật như anh!"
Ngải Uy vùng vẫy mấy lần rồi bò dậy, cười điên cuồng: "Ông nội, tất cả là lỗi của ông! Ông chỉ nghĩ đến việc cho Gia Lâm tất cả, cô ta là phụ nữ, cô ta có thể giỏi giang đến mức nào!"
Thấy ông nội hít thở khó khăn, tôi vẫy tay, ra hiệu cho bảo vệ gọi cảnh sát vào.
"Ngải Uy, năng lực của tôi ra sao, đợi anh ngồi tù đến cuối đời thì sẽ biết."
Khi cảnh sát lấy còng ra, Ngải Uy mới thực sự bắt đầu sợ hãi.
"Gia Lâm, em gái! Chúng ta có quan hệ máu mủ, em không thể đối xử với anh như thế!".
||||| Truyện đề cử:
Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa |||||
24.
Sau hết thảy những lùm xùm, chỉ có mình tôi và ông nội ở lại một mình, người già nước mắt lưng tròng, không chịu buông tay tôi.
"Là ông nội sai... Ông nội không biết, con đã phải chịu đựng nhiều đến như vậy."
Tôi ngồi trên nền nhà như hồi còn bé, dựa vào chân ông nội. "Ông nội, bây giờ ông biết ai yêu ông nhất chưa!"
Ông nội xoa đầu tôi: "Ông biết, ông luôn biết con làm rất tốt. Thực ra bố mẹ con năm xưa ngoài việc để lại lời nhắn con nên lập gia đình trước, họ còn nói nếu con thực sự có thể tự lập được, con cũng sẽ là người kế nghiệp xứng đáng."
Tôi ngẩng đầu, tức giận: "Hóa ra chẳng có quy định nhất định phải kết hôn trước cả."
Ông nội cười yêu thương: 'Lần trước con nói, con có thể làm tốt mọi việc, ông biết cháu gái ông đã thực sự lớn...'
Tôi ngước nhìn ông: 'Nhân tiện, để ông biết thêm một tin tốt nữa...'
Tôu không quan tâm đến bề ngoài xơ xác của mình, vội vã đến bệnh viện.
Giang Uẩn bị đâm một nhát vào bụng, may mắn là không trúng đến nội tạng. Nghe xong lời dặn dò của bác sĩ, tôi nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh.
Giang Uẩn đang ngủ. Tôi nắm lấy tay anh, áp vào mặt, nhẹ nhàng cọ xát.
"Giang Uẩn, anh thật là không sợ chết."
Anh không biết từ khi nào đã mở mắt.
"Sợ chết thì làm sao bảo vệ em?'
Tôi vui sướng đến phát khóc, lao vào lòng anh.
"Anh này, sao vẫn giống hồi nhỏ thế.'
Tay anh luồn vào tóc tôi, âu yếm xoa đầu tôi. 'Em nhận ra anh từ khi nào?'
Tôi hừ một tiếng, không vui lắm véo má anh.
"Từ lần đầu tiên anh xuất hiện trước mắt em, nói với tôi rằng tên anh là 'Giang Uẩn' thì em đã biết. Em thông minh thế, làm sao mà không nhớ ra! Em chỉ muốn xem, anh lén lút trở thành vệ sĩ của em, gọi em là cô chủ, cuối cùng anh định làm gì.'"