Từ sau khi mẹ Phương gây dựng sự nghiệp, câu cửa miệng luôn là “Phụ nữ kiếm tiền quan trọng hơn”, “Hôm nay lại muốn kiếm tiền”, “Kiếm tiền quan trọng” vân vân, Trần Hề hơi có cái tật là sẽ học lời người ta nói, cho nên lúc Phương Nhạc hỏi cô có muốn ở lại thôn chơi mấy ngày hay không, cô nghiêm túc trả lời “Không được, em còn muốn trở về kiếm tiền”, Phương Nhạc buồn cười nhưng không khuyên nhiều, chỉ nói cô: “Đúng là ở chung với mẹ anh lâu quá rồi.”

Nhắc tới mẹ Phương, tự nhiên Trần Hề nghĩ đến cô còn chưa thương lượng với Phương Nhạc phải nói chuyện của họ cho người nhà thế nào.

Họ đang trên đường đến ga cao tốc của huyện, sáng sớm hơn 6 giờ, Phương Nhạc lái xe chở cô đi.

Trần Hề ngồi ở ghế phó lái, vừa uống sữa đậu nành mát lạnh, vừa dứt khoát lưu loát ném nồi: “Em nói năng rất kì cục, vẫn là chờ anh về, tự anh nói cho cô chú đi.”

Phương Nhạc không về Xuyên Hà được, chờ cô về, cũng không thể để cô đi theo ông chủ Phương và mẹ Phương nói, cô chú, hiện giờ cháu đang yêu đương với Phương Nhạc.

Sau đó thì sao, bọn họ vui vẻ tiếp nhận hay là ngạc nhiên phản đối?

Thật ra trước đó, Trần Hề chưa từng nghĩ tới chuyện sau này, ban đầu cô yêu cầu yêu đương không công khai chỉ vì sợ nếu cô và Phương Nhạc chia tay sẽ ảnh hưởng đến người khác. Cô làm gì cũng thích tính chuyện lâu dài, hiện giờ cô định công khai tình yêu, tất nhiên lại đưa “tương lai không xác định” lúc trước, từ cô và Phương Nhạc không xác định, chuyển thành thái độ của mọi người như ông chủ Phương không xác định, lỡ thái độ của họ là cái sau, Phương Nhạc không ở Xuyên Hà, ngoài tầm với.

Phương Nhạc nói không sai, họ chính là nhược điểm của cô, đối mặt với nhược điểm, cô luôn bất giác do dự không quyết đoán, nhiều lo âu, trở nên không như bản thân lúc bình thường, hiện giờ tâm thái của cô giống như càng đến gần quê càng sợ hãi, tưởng tượng đến việc phải nói chuyện này cho họ, hồ nước trong lòng cô lập tức gợn sóng mấp mô.

Hơn nữa, theo lẽ thường chuyện này nên là con cái báo cho cha mẹ mình, ví dụ như nên là Phương Mạt nói cho ông chủ Phương rằng cô ấy đang yêu đương với anh Tống Ngật, chứ không phải anh Tống Ngật tìm ông chủ Phương nói anh ấy đang yêu đương với Phương Mạt, rất mạo muội.

Một mình Trần Hề động não một lúc lâu, Phương Nhạc cười cười, vừa lái xe vừa liếc cô, không đành lòng nói: “Mẹ anh biết rồi.”

Trần Hề đang cắn ống hút, nghe vậy ngẩn ra: “Hả?”

Phương Nhạc ném thêm quả bom: “Hiện giờ chắc cả nhà anh đã biết rồi.”

Anh kể lại sự trùng hợp ở trạm xe buýt lần đó.

Trần Hề nghe xong: “…”

Sữa đậu nành mát lạnh còn thừa một phần ba, mực nước không giảm xuống nữa, Trần Hề đờ đẫn cắn ống hút đến biến dạng, sau một lúc lâu cô mới nhả răng, trên ống hút nhựa chất lượng kém in hình dấu răng của cô.

“Trùng hợp?” Trần Hề hồi thần, cô tính toán lại, đã dự liệu từ trước mà nói: “Em thấy anh là cố ý!”

“Sao có thể coi là cố ý? Bị mẹ anh bắt gặp cũng đâu phải do anh bày trò.” Phương Nhạc quang minh lỗi lạc nói: “Anh đang cướp ly nước với em, mẹ anh đi lên đã hỏi có phải chúng ta đang yêu đương không, em bảo anh biện minh thế nào, nói anh khát nước nhưng không mua nổi ly thứ hai, cho nên chỉ có thể giành với em?”

Trần Hề: “…”

Phương Nhạc không để yên, lại nói có sách mách có chứng: “Nói tiếp, anh cũng không có khả năng sẽ dùng chung một ống hút với em, anh và Phương Mạt là chị em ruột còn không như vậy, đừng nói anh, Phương Mạt cũng cảm thấy ghê. Cho nên em bảo, anh phải biện minh như thế nào?”

Trần Hề không còn lời gì để nói, chỉ có thể mặt không biểu cảm nhìn anh, một châm thấy máu nói: “Được, anh nói có lý, nhưng em nhìn anh thế nào cũng thấy hình như anh rất đắc ý?”

… Chân thành vĩnh viễn là kỹ năng tất sát, biểu hiện của Phương Nhạc thẳng thắn thành khẩn như vậy, Trần Hề không thể không thuận theo mà không buông tha chỉ trích anh bằng mặt nhưng không bằng lòng, lật lọng, huống chi tối qua hai người vừa đào tim móc phổi với nhau, chắc cũng phải cả khoảng thời gian dài tiếp theo hai người họ đều là nhu tình mật ý.

Thật ra Trần Hề chỉ có thể bất đắc dĩ nói với bản thân rằng, dù chuyện có lớn thế nào cũng coi như là chuyện tốt, Trần Hề lạc quan nói: “Vốn em còn đang suy nghĩ miên man, như vậy xem ra cô chú không phản đối.” Nếu không đến giờ sao chưa thấy họ lên tiếng.

Phương Nhạc nói: “Em nghĩ thế nào vậy, sao họ lại phản đối.”

Trần Hề như thân kinh bách chiến mà nói: “Anh không hiểu, anh chưa từng xem vở kịch mẹ chồng nàng dâu.”

Phương Nhạc: “…”

Thật sự không nhịn nổi nữa, Phương Nhạc nói: “Anh phát hiện thể loại sách em từng đọc thật sự rất rộng, lúc thì “Ba luận điểm tình dục”, lúc thì “Đừng nói chuyện với người lạ”, bây giờ còn có kịch mẹ chồng nàng dâu.”

Trần Hề dõng dạc nói: “Cũng mở rộng tri thức của anh mà phải không?”

Phương Nhạc buồn cười, xe đã sắp đến ga tàu cao tốc, chỉ cách một cái đèn giao thông, anh dừng lại, nhìn màu đỏ đếm ngược mấy giây, nói: “Anh trực tiếp đưa em về Xuyên Hà nhé?”

“Điên à.” Trần Hề nói: “Anh đi đi về về cũng phải bốn năm tiếng, muốn lãng phí cả ngày hôm nay à?”

Từ trước tới nay Phương Nhạc là người rất lý trí, chỉ khi gặp Trần Hề, hình như anh sẽ bất giác bỏ binh cởi giáp.

Xe đi vào bãi đỗ xe của ga tàu cao tốc, còn rất nhiều thời gian để đợi xe, Phương Nhạc cởi dây an toàn, nghiêng đầu nhìn về phía Trần Hề, hướng dẫn chỉ đường trên điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở đã tới điểm đích, đích đến là nơi này, nhưng anh rất muốn ở lâu với Trần Hề một chút, đưa cô về Xuyên Hà.

Phương Nhạc im lặng nhìn cô mấy giây, sau đó mới cụp mắt, cầm điện thoại đang để ở khe lõm chỗ gác tay trong xe, thoát phần mềm chỉ đường, lúc này Trần Hề mới nhìn thấy hình nền điện thoại của Phương Nhạc, cô không khỏi ghé sát vào.

Phương Nhạc thấy thế, khựng lại một chút, đưa điện thoại đến gần cô, nhìn hàng mi dài hơi rủ xuống của cô, nói: “Mới đổi tối qua.”

Hình nền mới là tấm hình chụp chung hồi đại hội thể thao anh và Trần Hề mặc trang phục Mario, đêm lúc mới lấy được ảnh anh đã từng đổi một lần, chỉ là lúc ấy anh nhìn xong lại hủy, hiện giờ cũng không cần che giấu nữa, cho nên tối hôm qua trước khi anh ngủ đã đổi tấm hình nền này.

Trần Hề “À” một tiếng, Phương Nhạc chọt góc điện thoại vào mặt cô, cực kỳ minh quân mà hỏi cô: “Có ý kiến gì không?”

Trần Hề lắc đầu, nhìn Phương Nhạc, sau đó đột ngột đưa sữa đậu nành trong tay đến bên miệng Phương Nhạc: “Anh uống đi.”

Phương Nhạc liếc nhìn sữa đậu nành, thuận theo định ngậm lấy ống hút đầy dấu răng, Trần Hề lập tức thu lại, nói: “Anh không chê ghê thật.”

“… Em muốn anh nói mấy câu ‘ghê’ sao?” Phương Nhạc nói: “Chúng ta còn ít hôn nhau à?”

Trần Hề nghiêng ly, dùng ống hút chỉ vào màn hình điện thoại của Phương Nhạc, đắc ý nói: “Em cứ cảm thấy anh hết thuốc chữa rồi.”

“…” Phương Nhạc bất đắc dĩ cười: “Ừ, đúng vậy, không phải em đã biết từ lâu rồi sao? Không cho uống sữa đậu nành đúng không, chúng ta cho nhau chút ‘ghê’ nhé.”

Gần đó không có ai, Phương Nhạc ghé người qua, đè cánh tay Trần Hề, hình như không thể nhịn được nữa, không nói nhiều đã hôn xuống, thời gian đợi xe bao lâu, đại khái bọn họ cũng hôn được bấy lâu, cuối cùng lưỡi Trần Hề tê dại, đầu óc choáng váng lên tàu cao tốc.

Đừng thấy Trần Hề trên mặt không có gợn sóng nào, không giận Phương Nhạc, như là đã vui vẻ tiếp nhận hiện thực, nhưng tác dụng chậm của chuyện mọi người đã biết hết, chỉ mình cô không hay biết gì vẫn chưa từng biến mất.

Lúc ngồi trên tàu cao tốc cô còn đang nghĩ, khó trách gần đây nụ cười của mẹ Phương với cô cứ kỳ lạ, vừa thấy cô hai mắt đã phát sáng.

Trần Hề thở dài, dỡ bàn vuông trên tàu điện ngầm xuống, vùi đầu vào cánh tay mình, mặt nóng tai nóng, hơi muốn chui xuống đất.

Nhưng dù sao tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, Trần Hề bảo mình đừng nghĩ nhiều, dù sao mọi người đều biết rồi, vậy nên thế nào thì thế ấy, thuận theo tự nhiên đi.

Sau khi Trần Hề trở về Xuyên Hà lập tức kiếm tiền đến mất ăn mất ngủ. Bình thường nếu cô không đến văn phòng hôn nhân, cô sẽ không gặp được mấy người mẹ Phương, hiện giờ mỗi ngày cô đều chân không chạm đất đi sớm về trễ, tan ca về đến nhà đã tám chín giờ, càng không có cơ hội gặp mẹ Phương, cho nên cô hoàn toàn không biết động tĩnh của mẹ Phương.

Gần đây mẹ Phương bận tối tăm mặt mày, hôm nọ bà nảy ra một ý tưởng, liên hệ với bà nội Phương, nói muốn đi đặt may mấy cái chăn tơ tằm.

Nhà họ không mua chăn tơ tằm có sẵn trong cửa hàng mà quen đặt nghệ nhân lâu đời làm, chất lượng chăn tơ tằm đặt làm mình thấy được sờ được, dùng là yên tâm nhất, bà nội Phương hỏi sao lúc này bà ấy muốn làm chăn, mẹ Phương nói ngay: “Không phải lúc đó nếu A Nhạc và Hề Hề kết hôn cũng phải chuẩn bị chăn mới cho bọn nó sao, theo lý mấy thứ như chăn này là của hồi môn từ nhà gái, nhưng nhà Hề Hề chỉ còn ba, đàn ông đàn ang biết gì đâu, chi bằng mình chuẩn bị cho chúng nó. Năm trước con nghe nói thím Lý không chần chăn nữa, không biết còn tìm được người có tay nghề khác không.”

Ông chủ Phương ngồi bên cạnh nghe thấy, lòng nói cái gì vậy, giờ đặt làm thì đến năm nào tháng nào, ai ngờ sau đó đã nghe bà nội Phương nói: “Ôi chao, vẫn là con suy nghĩ chu đáo!”

Ông chủ Phương: “…”

Mẹ chồng nàng dâu ăn khớp với nhau, bắt đầu hấp tấp tìm kiếm người có tay nghề khắp con đường, mấy hôm sau cuối cùng đã bị họ tìm ra, chăn tơ tằm mới có thể giao sau hai ngày.

Hôm giao hàng đúng lúc Phương Mạt trở về từ trường học.

Cô ấy được nghỉ ngày bảy tháng tám giống như năm vừa rồi, mỗi lần cô ấy về nhà nghỉ đều không có ngày chính xác, hôm nay trở về đã là 13 tháng 7, mẹ Phương không biết cô ấy lại đi chơi ở đâu, nhưng mà về đúng lúc, chờ Phương Mạt bỏ hành lý xuống, mẹ Phương sai cô ấy đi lấy chăn mới cùng mình.

Phương Mạt đội ánh mặt trời chói chang, cạn lời cùng mẹ Phương ôm chăn tơ tằm về nhà, mắt thấy sắp đến giờ hẹn khám răng của mình, Phương Mạt lại vội vàng đi mất.

Mấy hôm trước, không hiểu sao chiếc răng mọc hàng thứ hai của Phương Mạt rụng mất nửa chiếc, lúc rụng răng cô ấy đang gặm khô bò, sợ ngẩn cả người, nhưng chuyện này quá mất mặt, mấy ngày này cô ấy đang đi du lịch với bạn trai, không muốn phá hư hình tượng xinh đẹp của mình, Phương Mạt vẫn luôn chịu đựng không nói ra, cho đến trước khi quay về nhà cô ấy mới đặt lịch hẹn ở một phòng khám nha khoa.

Cô ấy cho rằng trám răng rất đơn giản, kết quả bởi vì cần phải xử lý lợi, vì thế bác sĩ chích thuốc tê cho cô ấy, đến khi sửa răng xong về nhà, thuốc tê của Phương Mạt vẫn chưa hết, miệng như bị bổ một phát ở giữa, lúc nói chuyện chỉ có thể khó khăn há được một nửa, còn không bằng không mở miệng.

Cho nên sau khi cô ấy chạm mặt Trần Hề trong nhà, Phương Mạt nghẹn ngào thảm thiết kể lại sự việc trám răng của mình, căn bản không còn dư sức sinh ra tâm tư khác.

Trần Hề mới tan ca về đến nhà, cũng đúng lúc nhìn thấy Phương Mạt, cô đau lòng dỗ dành cô ấy, ăn một bữa cơm tối nhạt nhẽo cùng cô ấy, sau đó lại vội vội vàng vàng đi làm gia sư buổi tối.

Chờ Trần Hề về đến nhà vào lúc tám chín giờ, thuốc tê của Phương Mạt đã hết từ lâu, đã tràn trề sức sống trở lại, Trần Hề rửa mặt xong xuống lầu xem phim cùng cô ấy, chưa được mấy phút, điện thoại trên bàn trà của Trần Hề rung lên, màn hình bật sáng, Trần Hề cũng không tránh đi, động tác tự nhiên, biểu cảm thản nhiên cầm điện thoại lên, tấm hình nền trên điện thoại của cô Phương Mạt nhìn rõ ràng, là ảnh chụp chung của cô và Phương Nhạc, trước nay Phương Mạt chưa từng thấy.

Phương Mạt nghẹn họng trân trối nhìn, vừa định buột miệng thốt gì đó lại đột nhiên như bị một cây gậy câm lặng gõ vào, phản ứng cực nhanh mà che miệng lại.

Động tác của cô ấy vừa đột ngột vừa khoa trương, Trần Hề tò mò quay sang đối mặt với cô ấy, Phương Mạt chớp chớp mắt, sau đó “oáp” một tiếng, bàn tàn che miệng, vừa ngáp to, vừa đứng lên, híp mắt nói: “Buồn ngủ quá, chị muốn đi ngủ, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Trần Hề nhìn theo cô ấy lên lầu, thầm nghĩ từ khi Phương Mạt về nhà đến bây giờ lại không hề tò mò chuyện của cô và Phương Nhạc, vừa rồi chắc cô ấy nhìn thấy màn hình điện thoại của cô, không biết do răng còn khó chịu hay là đã trưởng thành rồi.

Hiển nhiên cả hai ý đó Phương Mạt đều không phải.

Hôm sau, Phương Mạt vừa đi dạo phố vừa nhét đồ ăn vào miệng, khó chịu khắp người nói với mẹ Phương là mình có miệng nhưng không thể nói, mẹ Phương nghiêm túc cảnh cáo cô ấy: “Đương nhiên con không thể nói, hai đứa nó bây giờ còn chưa định công khai, con đã đồng ý với mẹ không nói ra ngoài.”

Phương Mạt điên cuồng gặm bánh nướng, oán giận nói: “Vậy vì sao lúc trước mẹ lại nói cho con!” . T𝒓ờ‎ 𝗎m‎ 𝑡𝒓𝗎m‎ h𝗎𝘺ền‎ 𝑡𝒓ùm‎ ||‎ TRUM‎ TRUYỆN﹒𝙑n‎ ||

Mẹ Phương không đáp lời cô ấy, đi ngang một cửa hàng trang sức, nhìn thấy biển quảng cáo đang hoạt động, trên biển quảng cáo in mấy chiếc vòng bạc tinh xảo, mắt mẹ Phương sáng lên, chạy vào tiệm, chỉ vào biển quảng cáo bên ngoài hỏi: “Kiểu dáng của cái bên ngoài, kiểu dành một cái cho trẻ con có đang nhận làm không?”

Mẹ Phương nói xong, bớt chút thời gian quay đầu nói với Phương Mạt: “Mẹ xem vòng cho cháu trai cháu gái con.”

Phương Mạt hỏi: “Cháu trai cháu gái của con từ đâu ra?”

Mẹ Phương nhìn xa trông rộng: “Qua mấy năm nữa, con của em trai con và Hề Hề không phải cháu trai cháu gái của con à!”

Phương Mạt: “…”

Mẹ Phương đi theo nhân viên về phía lễ tân, nghĩ đến gì đó, lại quay đầu nói với Phương Mạt: “Không phải con nói con mọc hai cái răng khôn sao, chi bằng con nhổ luôn răng khôn đi, như vậy lát nữa không nói gì được, con đứng trước mặt Hề Hề là nói không ngừng nổi.”

Phương Mạt: “...”

Hai mẹ con mua vòng tay xong mới đến chợ mua đồ ăn, cuộc khảo sát ruộng của Phương Nhạc kết thúc, tối nay sẽ trở về, cả nhà đã bàn sẽ ăn cơm tối ở nhà mẹ Phương, đỡ phải để ông chủ Phương chạy tới chạy lui.

Bên kia Trần Hề thấy thời gian cũng gần đến, sau khi tan ca lập tức đến nhà mẹ Phương trước, chưa ngồi ở nhà mẹ Phương được bao lâu, cô đã nhận được tin nhắn WeChat của Phương Nhạc, nói anh sắp tới tiểu khu.

Ông chủ Phương thích ngủ, luôn nằm trong phòng ngủ, Trần Hề không ngồi nữa, đọc WeChat xong, cô nhẹ chân nhẹ tay chạy xuống lầu, chưa đợi bao lâu, chiếc xe quen thuộc dừng trước tòa nhà, Trần Hề lên đón, Phương Nhạc từ trên xe xuống, Trần Hề không kìm được nhào lên hai tay nắm chặt áo thun anh, Phương Nhạc thuận thế ôm cô.

Bốn bề vắng lặng, tiếng hít thở đột nhiên vang lên, Phương Nhạc và Trần Hề chưa kịp nói gì, lỗ tai đã nhạy bén tìm được hướng phát ra âm thanh.

Trong tay Phương Mạt và mẹ Phương xách đầy đồ ăn, đôi mắt Phương Mạt trợn to như chuông đồng, mẹ Phương sốt ruột liếc nhìn cô ấy một cái, sau đó tròng mắt xoay tròn, trong cái khó ló cái khôn nói với Trần Hề: “Hề Hề, sao cháu đi đường bất cẩn như vậy, cũng may có Phương Nhạc, nếu không cháu té ngã rồi!”

Trần Hề: “…”

Phương Nhạc: “…”

Phương Mạt: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play