Thời gian là con dao khắc, người không nắm chặt được nó, chỉ có thể bị nó mài giũa qua loa; người có thể nắm chặt nó, có thể khiến nó ra sức mài giũa.

Thời kỳ trưởng thành của thiếu nữ không cần phải qua một hai năm, một ngày thôi là cô có thể thành dáng vẻ khác.

Một tháng sau Phương Nhạc gặp lại Trần Hề, là vào tối hôm kì thi cấp ba kết thúc. Ông chủ Phương đón Trần Hề từ trấn Tân Lạc về, khi xe đến gara ông gọi điện cho Phương Nhạc.

“Nhóc, giờ con đang ở đâu? Có ở nhà không?”

“Ở nhà ạ.”

“Vậy con đi đến hầm gara nhanh đi, hai thang máy hỏng hết rồi, con xuống dưới giúp Hề Hề dọn hành lý lên, nhanh nhé, ba chờ ở cửa thang máy.”

Phương Nhạc vừa mới tắm xong, ra khỏi phòng tắm nhận điện thoại là lúc anh còn đang lau đầu. Cúp điện thoại, Phương Nhạc tùy tiện lau đầu mấy cái, rồi treo khăn lông lại vào nhà vệ sinh, anh đi dép lê rồi ra ngoài.

Ở tầng này, nhà họ Phương là căn hộ theo kiểu một sàn duy nhất trong tòa nhà, ở lầu 28, là tầng cao nhất, còn các phòng ở lầu khác đều là bình tầng. Hầm gara ở tầng hai, Phương Nhạc đi 30 cái cầu thang mới đến hầm.

Từ cầu thang ngoặt ra, một thiếu nữ đứng ở cửa thang máy tầng hầm tự nhiên rơi vào tầm mắt anh.

Cô mặc áo thun cộc tay màu trắng gạo, quần jean dài màu lam nhạt, thắt lưng đen siết lấy vòng eo thon gọn, tóc cột đuôi ngựa hơi lỏng, bên tai có mấy lọn tóc con buông xuống, dưới ánh đèn sáng ngời, cô hoàn toàn lộ ra khuôn mặt trơn bóng, phía trên môi mọng mũi nhỏ là một đôi mắt sáng ngời.

“Hi, chú Phương đi tìm bên bất động sản rồi.” Trần Hề nhìn thấy Phương Nhạc, tự nhiên hào phóng chào hỏi người này trước.

Phương Nhạc nghiêng đầu xuống, tầm mắt chớp một cái trong không trung, sau đó mới quay lại, mắt nhìn về phía trước như bình thường.

Vị trí đỗ xe của nhà họ Phương cách xa cửa thang máy, hồi nãy ông chủ Phương đã đỗ xe ở gần cửa thang máy, dọn đồ xuống trước, cũng chỉ mới biết thang máy đã hỏng cả rồi. Một cái thang máy đã hư từ lâu, đã quây vòng bảo hộ cũng dán cả thông báo sửa chữa, một thang máy khác đứng trong tầng cứ chậm chạp không đi, sau đó dứt khoát xuất hiện cảnh báo trục trặc.

Có hai gia đình cũng đang đợi thang, thấy thế thì hùng hổ chỉ trích bất động sản ăn không ngồi rồi, chỉ có lúc giục phí bảo quản tài sản cuối năm mới tích cực thôi.

Ông chủ Phương gọi cho Phương Nhạc xong, gia nhập vào đội ngũ công khai lên án bên bất động sản. Thang máy bên tòa nhà này ba ngày hết hai ngày bị hư, bên bất động sản cũng tích cực tìm người sửa, chỉ là trước này chưa từng thật sự sửa sang cho xong, thang máy cùng lắm ổn định được nửa tháng là lại đã muốn hư.

Ba người nói mấy câu đã có tinh thần, hùng hổ quyết định đến chỗ bất động sản chất vấn thẳng mặt, tiện đường sẽ triệu tập một vài gia đình bạn bè, người nhiều sức lớn. Ông chủ Phương dọn hết hành lý còn thừa trên xe đến đây, dặn dò Trần Hề: “Chờ anh của cháu xuống, nói với nó một tiếng là chú đến chỗ bất động sản.”

“Chú nói bên bất động sản mặc kệ, nên chú muốn đi kêu gọi mọi người cùng khiếu nại, bảo chúng ta về nhà trước.” Trần Hề nói rõ ông chủ Phương đang đi đâu.

Phương Nhạc nghe thấy hai chữ “kêu gọi người”, nhịn không được nhìn Trần Hề rập khuôn bê nguyên câu mà nói trôi chảy như vậy.

“… Đã biết.” Anh trả lời với vẻ kiềm chế, cuối cùng lại nhìn về phía đống hành lý trên đất.

Tuy rằng Trần Hề mới về trường một tháng, nhưng ở lại học tập, đồ đạc chắc chắn không ít. Lần này đã hoàn toàn quét sạch hết đồ trong trường, mang về một va ly quần áo, một túi đồ vụn vặt và hai túi sách vở bài thi, một chiếc chăn bông và nệm cũng bị bỏ vào trong túi lớn, chăn là bà nội Phương chuẩn bị cho Trần Hề, bà nói nhiệt độ không khí tháng năm hay thay đổi, nhiệt độ xuống thì đắp chăn kín mít, trời nóng lên thì kéo nệm lên nằm chiếu, cho nên còn một chiếc chiếu chỉ cuốn được chứ không gấp được.

Giờ thang máy hỏng rồi, phải vác hết đồ đi bộ lên lầu. Phương Nhạc tiến lên, xách valy hành lý, túi chăn bông và hai túi sách: “Còn lại em tự xách.”

“Anh có thấy nặng lắm không?” Trần Hề nói: “Hay để tôi cầm sách cho.”

“Không cần.” Phương Nhạc xoay người đi vào cầu thang.

Trần Hề xách chiếu, lại xách bịch toàn đồ vụn vặt, đi theo Phương Nhạc lên cầu thang. . Truyện Tổng Tài

Cầu thang trống rỗng có tiếng vọng, tầng G1 là phòng chứa đồ, đèn ngoài hành lang không sáng sủa, đến lầu một rồi thì ánh sáng đã nhiều hơn, ngòa cửa kính mở rộng ở lầu một chính là hoa viên nhỏ, đêm hè gió mát hiu hiu, không khí mang theo mùi cỏ xanh nhàn nhạt.

Trần Hề đi sau Phương Nhạc một tầng cầu thang, Phương Nhạc ở tít trên cao, cô chậm chạp đếm bước chân. Một tháng này gần như mỗi ngày họ đều liên lạc, tin nhắn trong nhóm nhỏ gần như chưa từng cắt đứt, chẳng qua người hoạt động mạnh nhất là Phan Đại Châu, trao đổi giữa cô và Phương Nhạc, cơ bản chính là “đề đó không đúng”, “cậu giao năm đề một lần”, “chỗ này đơn giản hóa được” vân vân, giọng điệu và nội dung khá công thức hóa.

Đi đến lầu sáu, Trần Hề bắt đầu thở hồng hộc. Mấy cánh cửa ngoài hành lang của tầng này đều đóng lại, xung quanh kín mít có hơi thiếu oxi, Trần Hề không khỏi ngửa đầu nhìn lên.

Đèn ngoài hành lang không sáng, góc tường chỉ có ánh đèn khẩn cấp nhỏ chiếu sáng, nhìn xung quanh chỉ nhìn được đại khái, căn bản không thấy rõ mặt đối phương. Nhưng hiển nhiên Phương Nhạc vẫn chưa thở dốc, thể lực của anh tốt thật đấy.

Trần Hề cố hết sức bò lên trên, trèo lên từng tầng một, cô ôm chiếu nên tầm nhìn bị cản trở, chân bị vướng vào đống đồ linh tinh chất đống ngoài hành lang.

Tiếng đụng chạm vang lên, Phương Nhạc dừng bước nhìn xuống phía dưới, một tầng dưới cách anh rất xa, một bóng người vừa mới đứng vững.

Phương Nhạc không nhúc nhích, Trần Hề thấy Phương Nhạc không đi, cô cũng bất động tại chỗ, chờ Phương Nhạc đi trước.

Sự im lặng lan ra trong thoáng chốc, cuối cùng Phương Nhạc mở miệng: “Đi không nổi?”

“A? Không phải đâu.” Cô đang đợi anh đi trước.

Phương Nhạc nhìn bậc thang mười bậc này, chững lại một chút rồi nói: “Lên đây.”

“… Sao vậy?”

“Lên đây,” Phương Nhạc nói: “Đưa chiếu cho tôi.”

“Không cần không cần, anh đâu còn tay để cầm, cái này cũng không nặng.” Trần Hề rất thức thời.

“Đừng nhì nhằng, lên đây.” Phương Nhạc vẫn thúc giục một lần nữa.

Trần Hề nghe lời đi tới, khoảng cách mười bậc thang dần ngắn lại, cuối cùng Trần Hề đứng yên trước mặt Phương Nhạc.

Tiết trời tháng sáu vốn dĩ cũng đã nắng nóng, Phương Nhạc cao hơn cô rất nhiều, trong cầu thang kín bưng không kẽ hở, Trần Hề rõ ràng cảm nhận được phía đối diện ngực tỏa ra một luồng nhiệt nóng bỏng mạnh mẽ.

Phương Nhạc cởi dây buộc chiếu, khóe mắt nhìn thấy Trần Hề lùi một bước nhỏ ra sau. Nút cột là nút chết, anh cởi mấy cái đã mất kiên nhẫn, dứt khoát cởi dây lưng, khom người cột chiếu vào bao chăn bông xách trên tay, sau đó xách đồ lên không nói một lời tiếp tục lên lầu.

Hai người chân trước chân sau tới nhà, thái dương Trần Hề toát mồ hôi, cảm giác thiếu oxi hít thở không thông, chống eo nửa câu cũng không nói nổi thành lời. Phương Nhạc thì không thở hổn hển như thế, nhưng trước ngực sau lưng đều mướt mồ hôi, cánh tay thon chắc hiện rõ gân xanh hơn so với bình thường.

Phương Mạt vẫn đang ở trong phòng chơi máy tính, vừa mới xuống lầu lấy kem ăn, nhìn thấy hai người chảy mồ hôi đầm đìa, cô ta sợ đơ người.

“Hai đứa làm gì vậy?”

Hơi thở Trần Hề mong manh, trả lời đứt quãng: “Thang máy hỏng, trèo cầu thang…”

Phương Mạt quan sát hai người cùng đống đồ đạc, không thể tưởng tượng nổi: “Vậy sau em không để đống hành lý trên xe ba chị trước, chờ thang máy sửa xong rồi đem lên?”

Trần Hề và Phương Nhạc đồng thời cứng đờ.

“A…” Trần Hề ngộ ra, lúc trước cô chỉ tập trung nhìn đám người ông chủ Phương lòng đầy căm phẫn, cô nhìn đến nỗi có chút bừng bừng nhiệt huyết, muốn cùng đi qua để được biết chuyện phía sau, nhất thời không nghĩ tới bọn họ có thể chờ chút nữa lại dọn đồ.

Phương Mạt không đành lòng đả kích Trần Hề, nhưng cô có thể tha hồ cười nhạo Phương Nhạc: “Phương Nhạc, hôm nay người ta phải thi cấp ba, dùng não nhiều quá thì có thể hiểu được, em là học sinh giỏi được tuyển thẳng, hôm nay đã làm gì? Ha ha ha ha ha ––––”

Phương Nhạc lạnh lùng liếc nhìn Phương Mạt một cái, mặc kệ cô ta, anh đi thẳng lên lầu.

Phương Mạt gọi anh: “Em làm gì vậy, dọn đồ được nửa là làm ông chủ chỉ tay năm ngón à? Không phải chỉ là làm chuyện ngu ngốc bị chị cười nhạo hai câu sao, nếu em quen, không chừng sau này sẽ đần đi như vậy luôn ha ha ha ha ha ––––”

Ngay cả sức cười Trần Hề cũng không có, tối nay vận động quá sức, cô ngủ say đến lạ, hôm sau đồng hồ sinh học 5 giờ đổ chuông cũng chậm đi, cho đến lúc phòng bên cạnh có động tĩnh cô mới dậy.

Ngày nghỉ mới 7 giờ Phương Nhạc lại đi chạy bộ buổi sáng, anh cũng nghị lực thật.

Trên thực tế, Phương Nhạc và Trần Hề không có kỳ nghỉ hè trọn vẹn.

Những người khác thi cấp ba xong là tha hồ vui chơi, vui vẻ chào đón kỳ nghỉ hè dài nhất, bốn trường trọng điểm của Hà Xuyên lại tiến hành thi chia lớp trong kỳ nghỉ, sau khi thi chia lớp xong sẽ lập tức sắp xếp việc học thêm.

Bài thi chia lớp của trường số 8 Hà Xuyên vào đầu tháng bảy, Phương Nhạc và Trần Hề có thời gian hơn hai mươi ngày để ôn tập, bài thi này khó khăn hơn kỳ thi cấp ba nhiều, bởi vì học sinh có thể thi được vào trường số 8 Hà Xuyên thì không có ai là học dốt cả.

Phương Nhạc làm việc nghỉ ngơi có quy luật, trước nay trong trường đều hoàn thành bài tập không chút cẩu thả, nhưng bình thường anh cũng không đặt áp lực nhiều cho mình, nhiều lúc làm đề sẽ thường xuyên ra ngoài, vận động hoặc chơi trò gì đó không đồng nhất.

Anh học hành rất tự chủ, người nhà cũng không quản anh, anh cũng không nhiều lời. Lần này Phương Nhạc hỏi xin nhà một số tiền, ông chủ Phương không nói hai lời đã đưa anh. Qua mấy ngày, Phương Mạt cũng hỏi xin tiền nhà, ông chủ Phương cảm thấy cô ấy quá hoang phí, khó tránh khỏi nói cô ấy vài câu, Phương Mạt không vui: “Hai ngày trước Phương Nhạc hỏi xin ba sao ba không thèm hỏi câu gì đã đưa!”

“Giờ ba hỏi đây!” Ông chủ Phương hỏi Phương Nhạc: “Con nói đi, hai ngày trước con xin tiền làm gì?”

Phương Nhạc gắp đồ ăn trả lời: “Học thêm ạ.”

“Học thêm, có nghe không!”

“Ba tin nó cái gì, nghỉ hè mà nó còn học thêm? Nó mà còn cần học thêm?” Phương Mạt tin anh mới lạ.

“Đúng vậy, con học thêm môn gì?” Ông chủ Phương lấy lại tinh thần.

Phương Nhạc nhàn nhạt nói: “Tháng sau thi chia lớp, phải học bù trước để chuẩn bị.”

“Nghiêm trọng như vậy? Nếu con phải học thêm, vậy Hề Hề có cần học không?” Ông chủ Phương hỏi.

Mấy người đồng loạt nhìn về phía bên kia bàn ăn.

Trần Hề đang ăn cơm, nghe vậy cô nâng đầu khỏi cái chén lớn, vừa nhai vừa suy nghĩ: “Cháu cũng cần ạ?”

Vì thế, hôm sau Phương Nhạc học thêm tiện thể dắt theo một người.

Phan Đại Châu đã thuận lợi vượt ải kỳ thi cấp ba, cuối cùng cũng như ý nguyện thi đậu trường số 8, cậu chàng và Phương Nhạc cùng học thêm trong lớp nhỏ* chung với nhau, lúc này lại thêm một Trần Hề.

*Lớp có số lượng ít học sinh, ngược lại với lớp đại trà

Phan Đại Châu lúc đầu nhìn thấy Trần hề thì rất hưng phấn, qua hai hôm, cả người cậu chàng đã héo rũ, giống như lá cây thiếu nước, cậu ta rất khó hiểu: “Trần Hề tới làm gì, vì sao cậu ấy muốn tới? Cậu ấy rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến đả kích tao sao? Đám học giỏi tụi mày thấy thú vị lắm sao? Còn mày cũng vậy nữa, trái tim bình thường của mày đâu? Mày nói nếu mày không tới học thêm, chắc chắc Trần Hề cũng sẽ không tới, hai người tụi mày tới chơi cho vui đúng không?”

Phương Nhạc đẩy cái đầu đang rũ trên bàn của Phan Đại Châu ra, rút tờ bài thi bị cậu ta đè lên, sau khi gấp lại bỏ vào cặp, một vai anh đeo cặp, vỗ một phát vào gáy Phan Đại Châu: “Đi thôi!”

Ba người cùng đường về từ lớp học thêm, Phương Nhạc và Trần Hề vĩnh viễn cách nhau không xa không gần, Phan Đại Châu chỉ biết bô bô cái miệng.

Sau mười ngày cùng vào cùng ra, trường số 8 Hà Xuyên chào đón ngày thi chia lớp, sau ba ngày kết quả chia lớp sẽ có.

Bao năm qua trường trung học số 8 Hà Xuyên chỉ mở mười ba lớp, trong đó lớp 10/1 10/2 là lớp thi đua, lớp 10/3 10/4 là lớp thí điểm, chín lớp còn lại là lớp thường.

Thi chia lớp không có xếp hạng, điểm thi cũng không công bố ra ngoài, Trần Hề và Phương Nhạc cùng vào lớp 10/1, Phan Đại Châu vào lớp 10/5.

Phan Đại Châu hơi thất vọng về thành tích của mình, những nghĩ đến chuyện sau này không cần học thêm, chỉ còn lại kì nghỉ hè trọn vẹn, cậu chàng đã vui trở lại.

Học thêm ở trường số 8 Hà Xuyên vào kỳ nghỉ hè chỉ gồm bốn lớp thi đua và thí điểm. Vì thế bắt đầu từ tuần đầu tiên của tháng bảy, người cùng vào cùng ra, biến thành hai người Phương Nhạc và Trần Hề.

Thời gian học thêm của trường số 8 khá thả lỏng, sáng sớm 8 giờ đến trường, chiều bốn rưỡi tan học. Bởi vì cả giờ cao điểm sáng chiều đều bớt đi không ít học sinh, không gian trong xe buýt đã rộng rãi hơn, Trần Hề và Phương Nhạc thường xuyên có thể chiếm được chỗ ngồi.

Hôm nay rất xui rủi, lúc tan học chỉ còn lại hai ghế không kế nhau, Phương Nhạc bước lên xe trước, nhìn thấy chỗ trống thì ngồi vào, Trần Hề lên xe sau, nhìn chằm chằm chỗ trống, cô rất tự giác mà nắm vòng treo.

Qua vài phút, Phương Nhạc đặt cặp sách vào ghế không có ai ngồi bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xẹt qua nhanh chóng.

Hơn nửa tiếng sau hai người về đến nhà, lại thấy cửa chính mở, ông chủ Phương vội vã đi ra từ phòng khách, vừa thấy họ đã nói: “Ôi, hai đứa trở về đúng lúc quá, nhanh lên, Phương Mạt bỏ nhà ra ngoài rồi, hai đứa mau mau cùng đi tìm đi, nghĩ xem con bé có thể sẽ đến chỗ nào!”

Phương Nhạc nhíu mày: “Sao lại như vậy?”

Ông chủ Phương ngại ngùng: “Không phải mấy hôm trước mẹ con du lịch trở về sao, mẹ nói muốn li hôn, sau đó hôm nay Phương Mạt biết chuyện này, con bé lập tức trốn mất.”

Phương Mạt mang theo quần áo trốn đi, ông chủ Phương không xác định được cụ thể con mình sẽ rời nhà bao lâu, ông cũng mới phát hiện Phương Mạt để lại vài câu nặng lời cho họ, trong phòng ngủ cũng ít đồ của cô ta.

“Chúng ta phân công nhau đi tìm, A Nhạc con đi hỏi bạn của chị con đi, con dẫn cả Hề Hề đi cùng, trên đường trông chừng con bé nhé, đừng để đến khi chị con không tìm được còn đánh rơi cả Hề Hề.” Ông chủ Phương lo lắng rầu thúi ruột: “Còn nữa Hề Hề, lỡ hai đứa tìm được Phương Mạt, cháu kéo con bé đừng để nó ra tay với anh của cháu, tính con bé nóng nảy, ra tay là không biết nặng nhẹ.”

Trần Hề cũng lo lắng, theo lời ông chủ Phương mà nói: “Chú yên tâm, chắc chắn cháu sẽ kéo chị ấy không để chị ấy ra tay với anh!”

Trần Hề thấy Phương Nhạc nhìn về phía mình, không khỏi thúc giục anh: “Đi thôi, anh biết chị ấy có bạn nào không?”

Lúc này Phương Nhạc mới dẫn Trần Hề xuống lầu, hai người vừa tìm, đã tìm đến “núi vắng thưa người”.

- --------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Phương Mạt: “Ông em trai của tôi sắp thành tên đẹp trai cuồng yêu đương rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play