Cụ Lâm Thanh Hiếu là người sáng lập ra công ty xuất nhập khẩu nông sản Nam An.

Từ một công ty nhỏ đến đời thứ 3 đã phát triển thành một công ty có quy mô lớn. Lợi nhuận hàng năm lên đến mấy trăm tỷ, có hơn 10 chi nhánh ở khắp đất nước, ngoài kinh doanh xuất nhập khẩu hàng hóa, gia đình Lâm còn mở rộng xây khách sạn và nhà hàng.

Cụ Lâm Thanh Hiếu hiện nay cũng đã nghỉ hưu, tuổi cao sức khỏe không được tốt nên ở nhà an hưởng, Lâm Thanh Hiếu có 2 người con với vợ Trần Thúy Dung, và một người con trai nuôi.

Con trai đầu Lâm Nam Hữu, con gái thứ Lâm Ánh Nguyệt và người con trai nuôi thứ 3 nhỏ tuổi nhất Lâm Thăng (Hoàng Cẩn Đình)

Ba anh em sống hòa thuận tình cảm rất tốt, hai người con ruột hiện tại theo sự năng lực của bản thân mà đảm nhiệm các chức vụ khác nhau trong công ty.

Còn riêng Hoàng Cẩn Đình hay còn gọi là cậu ba Lâm, lựa chọn tự mình lập nghiệp không nhận bất cứ phần tài sản nào mà cha nuôi Lâm Thanh Hiếu chia cho. Năm 20 tuổi anh đã tự lập ra ngoài sinh sống làm việc lập nghiệp, đến nay 33 tuổi đã có tài sản riêng của mình.

Lâm Nam Hữu 45 tuổi có vợ là Đặng Nguyễn Thục, có 2 người con 1 người con trai nuôi Lưu Trì Thành, cô con gái ruột Lâm Vân Đường. Ông hiện tại là chủ tịch của Nam An.

Lưu Trì Thành được ông nhận nuôi khi Lâm Vân Đường 8 tuổi. Lưu Trì Thành lớn hơn Vân Đường 3 tuổi là con của người bạn của ông. Không may gia đình xảy ra chuyện vì vậy Lâm Nam Hữu vì tình nghĩa lòng tốt mà nhận nuôi hắn ta.

Lâm Ánh Nguyệt 40 tuổi đang giữ chức vị tổng giám đốc của Nam An, có 2 người con trai Nguyễn Bình Phú, Nguyễn Bảo Đăng với chồng Nguyễn Phúc Anh.

Vốn dĩ cuộc sống của Lâm Vân Đường rất hạnh phúc bình yên có cha mẹ yêu thương có cô dượng cưng chiều, có anh trai quan tâm... Thế nhưng, đùng một cái vào ngày hôm nay một trận bão tố ụp tới, khiến cuộc đời cô phút chốc tan nát mất hết tất cả.

Ngày 20 tháng 9 năm 2024, Khách sạn XA

Lâm Vân Đường tâm trạng vui vẻ hồi hộp ngồi trong phòng tiệc chờ đợi. Hôm may là sinh nhật thứ 21 của cô, cô xinh đẹp mặc chiếc váy màu xanh lam gương mặt nhỏ xinh hệt như cô công chúa.

Đột nhiên trái tim cô cảm thấy một cơn đau truyền tới cô nhăn mặt ôm ngực, trong lòng một cảm giác bất an ập đến.

Cô nhìn căn phòng trống chỉ có mình, cầm điện thoại lên bấm gọi cho ba mẹ. Tiếng chuông cứ reo một hồi nhưng không ai bắt máy, cô gọi đến cuộc gọi thứ ba mới chờ được người bắt máy.

" Alo ba mẹ đi tới đâu rồi ạ? "

" Xin lỗi chị là người nhà của chủ điện thoại đúng không? Tôi là cảnh sát chúng tôi đang ở hiện trường tai nạn, hai người trong xe đã được đưa đi tới bệnh viện rồi. "

Cô nghe mà giật mình hốt hoảng đứng dậy, lắp bắp vặn hỏi kĩ lại một lần nữa. Khi xác nhận đúng biển số xe tên người tai nạn mới hoảng sợ, cô vội hỏi tên bệnh viện rồi co chân chạy xuống cổng bắt taxi đi.

Cô chạy vào bệnh viện nhắm quầy y tá mà hỏi đường, một lúc mới ra được phòng bệnh. Họ nói ba mẹ cô đã được đưa vào phòng mổ rồi, cô chạy tới trước cửa phòng. Nữ cảnh sát đưa người tới bệnh viện thấy cô chạy đến liền tới bên hỏi.

" Cô là người nhà của hai bác bên trong sao? "

Lâm Vân Đường hai mắt đã đỏ hoe cô run rẩy nắm chặt bàn tay, lo lắng đến không nghe nữ cảnh sát nói gì.

" Cô gái? "

Nhìn sắc mặt tái nhợt hoảng loạn của cô, nữ cảnh sát cũng không hỏi gì nữa. Cô ấy biết rõ bây giờ tâm trạng cô không ổn dù có hỏi gì cô cũng không nghe lọt tai.

Một lúc sau thì Lưu Trì Thành mới chạy tới, nhìn thấy hắn cô lúc này mới thả lỏng được hắn ôm trong lòng.

" Ba mẹ sẽ không sao đâu! Em bình tĩnh đừng hoảng không khóc nhé. "

Lời hắn nói ra trông thật nhẹ nhàng, miệng nói lời an ủi nhưng thâm tâm hắn lại vui mừng trước mọi chuyện xảy ra. Hắn đã chuẩn bị cho ngày này lâu rồi, ngày hôm nay chính là ngày hắn hoàn thành kế hoạch trả thù của mình.

" Anh à ba mẹ sẽ không sao đúng không...hức em sợ lắm ba mẹ có chuyện gì em làm sao có thể sống tiếp đây. "

Cô khóc òa lên trong lòng hắn, cô không biết người ôm cô chính là hung thủ hại ba mẹ cô ra nông nổi này.

Cô ngây thơ tin tưởng hắn cho rằng hắn tốt với cô, cô thích hắn chính tình cảm nam nữ chứ không phải tình anh em.

Vân Đường được hắn vỗ về dỗ dành, hắn đeo mặt nạ ôm ấp người hắn ghét mà nói lời ngọt ngào giả tạo.

Qua một lúc sau cánh cửa phòng mở ra bác sĩ cùng y tá bước ra, Vân Đường chạy tới níu lấy cánh tay bác sĩ khuôn mặt míu máo mà hỏi.

" Bác sĩ ba mẹ tôi thế nào rồi? Họ vẫn ổn đúng không? "

Bác sĩ cởi bỏ khẩu trang nhìn cô lắc đầu thở dài bất lực: " Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức, bệnh nhân đã mất người nhà xin nén đau thương. "

Lâm Vân Đường nghe lọt tai cảm giác như trời đất quay cuồng cô lắc đầu không tin, tay không chịu buông bác sĩ ra: " Không không bác sĩ đùa tôi đúng không? Sao có thể mới sáng nay ba mẹ còn cười nói với tôi mà....không thể nào.. tôi không tin...không tin...a...! "

Cô liên tục lắc đầu miệng không ngừng nói thầm rồi buông tay bác sĩ ra lùi về sau, sự thật này cô sao chấp nhập được.

Ba mẹ...ba mẹ của cô sao có thể...cả người cô chịu đả kích lớn, cô ôm ngực cảm giác khó thở nó dồn lên tận cổ họng.

Cô thở gấp gáp dần dần mất khống chế ngã quỵ xuống bất tỉnh.

Khi Vân Đường tỉnh dậy nằm trên giường bệnh cô nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của Lưu Trì Thành.

Cô nhớ tới ba mẹ sốc chăn lên chạy xuống giường níu lấy cánh tay của hắn: " Anh ba mẹ của chúng ta đâu? Anh nói em đi ba mẹ không mất đúng không? "

Lưu Trì Thành quay người lại gạt tay cô ra khỏi người mình, hắn ngẩn đầu nhìn cô rồi bật cười.

" Ba mẹ của chúng ta? Đó là ba mẹ của cô chứ không phải của tôi, Lâm Vân Đường bọn họ đã chết rồi, xác vẫn còn ở nhà xác đó cô muốn nhìn không tôi dẫn cô đi? Đi nhìn cho rõ khuôn mặt của hai kẻ giết người! "

Cô mơ màng không hiểu lời hắn nói, bị hắn lôi đi tới nhà xác, hắn đẩy cô xuống ngã xuống nền. Hắn giống như vứt bỏ một thứ bỏ đi.

" Nhìn đi ba mẹ cô đó! "

Cô ngồi dậy mở chiếc khăn trắng phủ người ra, cô đứng giữa hai giường xác hai bên là hai cái xác lạnh lẽo của ba mẹ cô. Cô run rẩy đưa tay chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo trắng bệnh không còn sự sống của hai người, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.

" Ba....mẹ... hu hu...sao hai người lạ bỏ con mà ra đi....con gái làm sao có thể...hức.. ba mẹ.."

Cô ngã quỵ xuống đất ôm lấy mặt khóc nấc, sự đau đớn tột khiến trái tim cô tan nát, ba mẹ thương cô đã không còn nữa, từ nay về sau cô làm sao có thể vui vẻ mà thức dậy được đây?

Rõ ràng sáng nay vẫn còn cười nói vui đùa, nhưng hiện tại chỉ còn thi thể lạnh tanh, âm dương cách biệt.

Cánh cửa mở ra một người phụ nữ đi vào, là cô em gái trên danh nghĩa của hắn ta Trương Khâm Từ. Cô ta đưa cho hắn giấy chuyển nhượng tài sản.

Lưu Trì Thành cầm lấy ném về phía cô, Vân Đường mở mắt cầm lên xem, cô khó tin ngẩn đầu lên nhìn hắn.

" Đây là sao? "

" Không biết đọc? Ký đi đây là nhà mấy người nợ tôi! "

Lâm Vân Đường lắc đầu từ từ đứng dậy tay cầm siết chặt bản hợp đồng, lúc này cô mới hiểu ra tất cả thì ra trước giờ hắn chỉ là đang diễn. Đây mới là bộ mặt thật của hắn, cái chết của ba mẹ cô có liên quan đến hắn?

" Lưu Trì Thành chuyện của ba mẹ tôi là do anh làm? "

Lưu Trì Thành nhếch mày, đúng là thông minh hơn một chút rồi đấy: " Đúng! Là quả báo của hai bọn họ, bọn họ hại chết ba mẹ tôi thì tôi bắt họ đền tội gấp đôi. Lâm Vân Đường mau ký đi nếu không tôi có trăm ngàn cách khiến đau khổ đó! "

Cô phẫn nộ đến tột cùng, bàn tay siết chặt bản hợp đồng trên tay dứt khoát ném vào mặt hắn, muốn cô ký trừ khi cô chết!

Khốn nạn Lưu Trì Thành không phải là con người, cha mẹ của cô nuôi hắn 15 năm mà hắn lấy oán báo ơn, hắn còn nói ba mẹ cô hại chết ba mẹ hắn.

Điều này là vô lý ba mẹ cô trước giờ sống rất tình nghĩa, không thể nào có chuyện hai người được. Huống hồ ba mẹ cô và ba mẹ hắn là chỗ quen biết, hắn nghĩ nói vậy cô tin sao có chết cô cũng không tin.

" Lưu Trì Thành! Anh là con sói vô ơn, anh không phải là con người! Anh nói ba mẹ tôi hại chết ba mẹ anh? Có chứng cứ xác thực không hay là tin lời vu oan giá họa? "

" Anh nên nhớ có những chuyện mình tận mắt thấy cũng chưa chắc là sự thật. Ba mẹ tôi nuôi anh 15 năm yêu thương anh như con ruột, tôi yêu anh quan tâm anh như thế, anh lại nhẫn tâm vô tình khiến Lâm gia tan nhà nát cửa? "

" Nực cười tôi nên sớm nhận ra anh là kẻ hai mặt, anh lạnh nhạt với tôi không phải vì anh không có tình cảm với tôi. Anh khinh tôi đúng không? Ha ha ha anh xem tôi là con của hung thù mà anh nhận định! "

" Còn cô Trương Khâm Từ! Cô với hắn một người hát một người họa, xoay chúng tôi như một trò hề. Gia đình tôi đối xử với cô không tệ cô lại cùng hắn một guộc, hai người là kẻ giết người. "

Cô lao tới muốn tát hắn nhưng bị hắn giữ tay hất ra, Vân Đường lia mắt nhìn thấy cây bút bên cạnh cô chộp lấy nó xông lên, muốn sống chết với bọn họ. Cô muốn họ trả giá cho tội lỗi của mình.

" Khốn kiếp! Đi chết đi! "

Hắn lạnh lẽo đá ngay bụng cô một đá rất mạnh cô đau điếng ngã lùi, cô ôm bụng gắng sức mà đứng lên.

Bàn tay cô bị giày cao gót của Trương Khâm Từ giẫm lên, mũi giày nhọn như gai to đâm xuống nghiền mạnh trên bàn tay cô. Vân Đường đau đớn nhăn mặt, cô run rẩy phản kháng muốn gỡ chân cô ta ra.

" Lâm Vân Đường! Cô nên biết điều ký tên vào hợp đồng đi nếu không tay này sẽ phế đấy! "

Lâm Vân Đường ngước mặt căm phẩn trừng mắt không khuất phục: " Đừng có mơ! Tôi khinh! Hai người có giỏi thì giết tôi đi, bằng không tôi sẽ khiến các người trả giá! "

Cô trước giờ sống rất cá tính không phải kiểu con gái yếu đuối, ai đối xử tốt với cô cô trân trọng ai chơi xấu cô cô sẽ mạnh mẽ đối lại. Lâm Vân Đường không phải quả hồng mềm là hoa hồng đỏ có gai! Ai phản bội tình cảm của cô hại đến gia đình cô, cô nhất định sẽ không tha thứ, có làm ma cũng không tha!



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play