Trong mắt Giả mẫu bắn ra ánh lửa oán hận, đồng thời nước mắt rơi như mưa. Bà run rẩy khóc ròng:

- Mẫn nhi, Mẫn nhi đáng thương của ta, đều là lỗi của mẫu thân, coi trọng độc phụ như vậy làm chị dâu của con.

Trước khi Mẫn nhi lấy chồng, thân thể luôn tốt lắm. Bà luôn cảm thấy kỳ quái, vì sao sau khi gả vào Lâm gia trái lại chậm rãi hư nhược rồi, nguyên lai là Vương thị hạ độc hại nàng sao? Lại nghĩ tới cháu ngoại chết trong tay Vương thị, Giả mẫu còn cho rằng vừa rồi cha con Giả Xá đánh Vương thị còn nhẹ, dám hại Mẫn nhi, nên bóp chết.

Trong miệng không ngừng mắng Vương thị, Giả mẫu vừa khóc vừa lật sách xem. Biết được cả Trương thị lẫn Giả Hô đều bỏ mạng trong tay Vương thị, trong đầu Giả mẫu từng đợt mê muội, kêu người cởi trói cho cha con Giả Xá.

Lúc này hai người mở ra quyển Vương thị truyền kỳ còn lại cùng lão thái thái cùng nhau xem nội dung mặt sau.

Trong sách Tây Liên đi Giang Nam không lâu, nữ nhi của Vương thị tiến cung được phong phi, triệu Vương thị vào cung yết kiến.

Gặp xong nữ nhi, trên đường xuất cung Vương thị ngẫu nhiên gặp được hoàng đế.

Lúc này Vương thị chỉ gần ba mươi, bởi vì dưỡng được tốt nên mềm mại tươi trẻ như nữ tử hai mươi. Diện mạo ả vốn không tầm thường, theo tuổi tăng lớn cả người càng tản ra thành thục. Hoàng đế thấy nàng, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm.

Tia kinh diễm này bị Vương thị phát hiện, sản sinh một ít tâm tư không nên có.

Xuất cung không lâu, Vương thị thức tỉnh một nửa yêu tộc huyết mạch, đã lấy được thuật mị hoặc. Lúc sau Vương thị bắt được cơ hội tiến cung, thành công bò lên giường rồng.

Cấu kết lại với hoàng đế, Vương thị ngày càng bất mãn địa vị của mình trong Tây phủ. Vì thế ả thông qua việc giết chết nữ nhi lấy được hoàng đế thương tiếc, giả chết vào hậu cung, đã trở thành hậu phi danh chính ngôn thuận của hoàng đế.

Vương thị một thân mị hoặc thuật đem hoàng đế mê hoặc thất điên bát đảo.

Sau khi tiến cung, ả hoàn toàn triển khai nhân sinh truyền kỳ của mình. Mất năm năm thời gian đấu ngã một đám phi tử, từ một phi tần nhỏ nhất giẫm lên từng chồng bạch cốt một đường mây xanh lên thẳng, cuối cùng làm chết hoàng hậu, cướp đi hậu vị của nàng.

Trèo lên hậu vị, ngồi trên phượng ghế, nhận phi tần lạy chầu, Vương thị hồi tưởng nhân sinh đã qua của mình.

Người đọc sách thông qua từng màn nhớ lại của Vương thị, thế mới biết những việc ác mà ả làm không chỉ là những gì trong sách đã viết ra.

Nguyên lai ban đầu ở Tây gia ả không được trượng phu yêu thích, chỉ vì muội muội gả cho nhà thương nhân được hạnh phúc mỹ mãn, nhất thời khó chịu liền thiết kế giết chết em rể.

Hơn nữa năm đó ả còn giúp tình nhân sinh ra một nam một nữ. Sau đó ả cùng tình nhân hợp mưu, đem nữ nhi con riêng của mình cùng tình nhân trao đổi với nữ nhi của di nương, làm cho nữ nhi của ả biến thành thứ nữ, nuôi tại bên người.

Ngoài ra vào cung nhiều năm, không chỉ riêng phi tần, dù là rất nhiều hoàng tử hoàng nữ còn có thái hậu mà ả không thích, đều táng thân dưới vô số độc kế của ả.

Xem xong quyển sách, mồ hôi lạnh ròng ròng, dựng đứng tóc gáy, tâm tình thật lâu không thể bình tĩnh.

Con đường "truyền kỳ" của Vương thị, căn bản là dùng máu tươi cùng mạng người điền lên đi tới.

Đường máu này, chẳng những có địch nhân đối thủ, còn có chính thi thể của con trai lẫn con gái của ả sinh ra.

Ngay cả con của mình mà cũng có thể giết hại, hơn nữa còn không chút nương tay, máu lạnh ích kỷ đến tận đây, quả thật không hổ là con gái của con trăn yêu sao?

Người đọc sách xong, kinh hãi trên thế gian lại có người ác độc vô tình như Vương thị, càng kinh tâm vì Vương thi thi triển đủ loại phương pháp giết người trong vô hình, thủ đoạn hại người không cách nào đề phòng.

Giờ này khắc này, hồi tưởng lại tranh minh họa nữ tử tươi cười hồn nhiên sáng lạn ở khúc dạo đầu quyển sách, lại nhìn nàng khẩu phật tâm xà, tàn nhẫn độc ác. Các độc giả cảm nhận được ác ý tràn ngập của tác giả, nhịn không được rùng mình một cái.

Cũng may cho tới cuối cùng, con út của tiên hoàng hậu chịu nhục, sau khi trưởng thành báo thù cho mẹ, đem Vương thị nghiền xương thành tro.

Ánh mắt dừng ở dòng chữ kết cục của Vương thị, mọi người thở ra một hơi, buông xuống tảng đá lớn trong lòng, vui mừng nói:

- Vương thị rốt cục đã chết!

Nữ chính có thể làm cho người ta hận đến nghiến răng, ngàn phán vạn ngóng trông đi tìm chết, Vương thị có thể được xem là người đầu tiên trong lịch sử!

Vương thị truyền kỳ, vừa giảng thuật con đường máu tanh của Vương Thiện Nhi, đồng thời cũng gián tiếp nhắc tới phân tranh trong hậu trạch, cung đình ác đấu.

Các nam nhân xem xong cảm thán độc nhất là lòng dạ đàn bà đồng thời cũng cảm nhận được chiến trường nhìn không thấy thuốc súng giữa nữ nhân, giết người không thấy máu, là kinh hãi tới bậc nào. Vừa nghĩ tới bên gối có thể tồn tại loại nữ nhân này, liền toàn thân rét run.

Cung phi cùng chúng phụ nhân trong hậu trạch lại ở trong đó nhận thứuc thật nhiều phương thức giết người bí ẩn. Trong đó không ít người xem qua thủ pháp hại người của Vương thị, đột nhiên liền hiểu được con trai con gái của mình làm sao bị người hãm hại, trong lòng vô cùng bi thống.

Nhà quan lại có chút nữ tử trộm nhìn quyển sách này, từ giữa hiểu biết được cung đình hiểm ác.

Âm mưu hãm hại chỗ nào cũng có, từng bước kinh tâm, nguy cơ mai phục khắp nơi, một bước đi nhầm liền bỏ mình.. trong đầu chỉ cần hiện lên cảnh tượng hậu cung hung hiểm trong miêu tả, các thiếu nữ theo bản năng phát run, lần lượt bỏ qua ý niệm vào cung làm phi trong đầu.

Kinh hãi thì kinh hãi, không ít người lại đem Vương thị truyền kỳ biến thành sách giáo khoa về trạch đấu cung đấu, tính toán đưa cho con gái mình xem một chút, kêu các nàng học tập, đề phòng ngừa ngày sau lập gia đình bị một ít độc phụ hại chết.

Nhưng mà Vương thị truyền kỳ cũng dám bàn tán về hoàng thất?

Ách.. có vẻ như cửa hàng là của hoàng thượng..

Được rồi, chuyện xưa trong Vương thị truyền kỳ phát sinh ở cổ Đường, một vị hoàng đế cướp con dâu, lại có một hoàng đế cướp mẹ vợ cũng không có gì lớn lao.

Ân, cũng đừng xen vào việc của người khác, miễn chọc giận hoàng thượng không vui.

Hoàng đế gánh tội buông xuống Vương thị truyền kỳ, vỗ vỗ ngực mình, bưng cống trà uống cạn.

Hòa hoãn thần kinh, hắn gọi tổng quản thái giám phân phó:

- Hiện tại trẫm vừa nhìn thấy nữ nhân liền sợ hãi. Gần đây bên người trẫm không cần cung nữ hầu hạ, cũng không cần an bài hậu phi thị tẩm cho trẫm, lại càng không cần nhắc tới hai chữ "nữ" cùng "Vương".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play