Đồ vật xinh đẹp luôn sẽ kích thích lòng yêu thích của mọi người, lại thêm tính chất mới lạ đặc biệt, thường thường sẽ đưa tới mọi người tranh đoạt.

Giả Dung thả ra bức họa cùng pho tượng chính là như vậy.

Điều này làm mọi người tâm động không thôi, làm cho người ta càng xem càng thích, càng xem càng muốn có được.

Vì muốn trở thành người lấy được thưởng, được pho tượng hoặc là bức họa mỹ nhân. Rất nhiều người trong túi giàu có đã tính toán tốt lắm, đến lúc khai trương bán sách, mình phải mua mấy chục mấy trăm quyển.

Người thường trong nhà có tiền nhàn rỗi, cũng dự bị bỏ tiền mua Vương thị truyền kỳ, thử thời vận, xem có thể trở thành người lấy được thưởng hay không.

Dù sao dù là pho tượng hay bức họa cũng có giá trị không tầm thường. Một khi may mắn trúng thưởng, qua tay đem đồ vật bán cho quyền quý, ít nhất cũng có được mấy ngàn lượng bạc.

Đương nhiên bởi vì giai nhân trong tranh hay là pho tượng diện mạo đẹp như thủy phù dung, dung mạo vô song, thật sự không chút tỳ vết, làm cho đông đảo thư sinh tài tử nhìn vào tâm gãy.

Bọn hắn kềm lòng không được càng muốn tìm hiểu tin tức về giai nhân.

Bởi vậy bài trừ phần thưởng hấp dẫn không nhắc tới, rất nhiều người đều sản sinh hứng thú thật lớn với Vương thị truyền kỳ, toàn bộ chờ mong nhanh chóng đem bán, khẩn cấp muốn xem nội dung trong sách.

Lại nói, tư nghiệp cùng giám thừa trong quốc tử giám đem sự kiện Lý Thủ Trung giúp đỡ học sinh mang theo nữ nhân tiến vào quốc tử giám hoạt động mây mưa thống lên trước mặt hoàng đế.

Hoàng đế xem xong tấu chương, bạo phát lôi đình phẫn nộ.

Bởi vì có tới mấy trăm gần ngàn học sinh chứng kiến, Lý Thủ Trung không cách nào biện giải, bị hoàng đế sai người cách chức tế tửu.

Thanh danh cả đời toàn bộ bị hủy, chức quan cũng không còn. Lý Thủ Trung tâm như chết bụi, đã đánh mất mũ quan liền giận dữ bị bệnh, nằm trên giường khóc lóc cằn nhằn Giả Tường hại hắn, Giả thị bộ tộc lầm tiền đồ của hắn.

Phu nhân cùng đứa con của hắn nghe nói Lý Thủ Trung bị người Giả gia hãm hại, vô cùng nổi giận mang theo người hầu trong nhà đến Vinh quốc phủ tranh cãi ầm ĩ, đòi Giả Tường cùng người Giả gia cho bọn họ lời công đạo.

Giữa Giả gia cùng Lý gia, luôn là Giả gia chiếm cứ địa vị chủ đạo, người Giả gia làm sao chịu được bị Lý gia lên án công khai, vì vậy liền nổ.

Vương Hi Phượng ngẩng đầu lên, đương trường phản kích Lý gia, nói Lý Thủ Trung mặt người dạ thú, già mà không kính, dạy hư Giả Tường.

Người hai nhà tranh cãi om sòm, song phương đối chọi gay gắt, cãi thành một đoàn.

Sau trận tranh cãi hai nhà liền trở mặt. Lý gia thậm chí từ bỏ luôn Lý Hoàn, hạ quyết tâm cùng Giả gia cả đời không qua lại với nhau.

Nhưng từ sau hôm đó, mỗi ngày Giả Chính đi công bộ điểm mão, luôn gặp được đồng liêu nói chuyện âm dương quái khí, hoặc là cảm giác bị thuộc hạ âm thầm chỉ trỏ.

Sắc mặt hắn ngày càng tối tăm, không khỏi nén giận Trữ quốc phủ luôn xảy ra sự cố, liên lụy Vinh quốc phủ bọn họ.

Giả Chính ở bên ngoài bị chọc giận qua không tốt, về tới trong phủ thì lập tức vọt qua Trữ quốc phủ lên án mạnh mẽ cuồng phun Giả Tường, đem hắn mắng được cẩu huyết lâm đầu, phát tiết uất ức cùng cơn tức trong lòng.

Hắn mắng xong, Vương phu nhân lại tới cửa mắng tiếp. Vương phu nhân vừa đi, Vương Hi Phượng tiếp theo. Cuối cùng ngay cả người gỗ luôn nhẫn nhịn chịu nhục như Lý Hoàn cũng chạy tới chửi rủa Giả Tường một trận.

Mặt mũi Giả Tường đều mất hết, ở trước mặt người hầu cũng không thể ngẩng đầu. Bên kia Vinh quốc phủ tức giận hắn hư việc nhiều hơn là thành công, hắn lại đối với người bên kia sản sinh hận ý.

Nếu không phải Trữ quốc phủ bị người trộm sạch kho, mất đi nhiều đời tích tụ, lại không có nghề nghiệp thu vào, còn cần dựa vào bạc của Trữ quốc phủ duy trì mặt mũi, nói không chừng Giả Tường đã cùng bên kia trở mặt.

Chuyện của Giả Trân cùng Tần Khả Khanh mới xảy ra chưa được bao lâu, tình cảnh Giả gia mới khá hơn một chút, không ngờ lại xảy ra chuyện Giả Tường gây ra trong quốc tử giám, lại một lần nữa đem Giả gia đẩy lên đầu sóng ngọn gió dao động quan hệ giữa hai phủ.

Hiện giờ tuy rằng hai phủ còn chưa trở mặt, nhưng trong Giả thị bộ tộc đã xuất hiện vết rách.

Lường trước ngày sau nếu bên Trữ quốc phủ lại làm ra chuyện gì đó, nói không chừng Vinh quốc phủ sẽ dứt bỏ Trữ quốc phủ bảo tồn chính mình.

Lúc này bên vị diện Giang Kiền Khôn cũng đã vẽ thành công tranh minh họa, in ấn xong một trăm ngàn quyển Vương thị truyền kỳ giao tới trên tay Giả Dung.

Ban đêm, Giả Dung triệu tập một đám quỷ, làm phép vận chuyển toàn bộ cửa hàng, chỉnh tề bày xong toàn bộ giá sách. Còn lại thì lưu trong kho, một khi bán hết còn có thể ngay tại chỗ lấy ra tiếp tục bán.

Ngày mười lăm, là ngày khai trương cửa hàng sách mà muôn người luôn chú ý.

Cũng là ngày quốc tử giám cho nghỉ, Trầm Nhược Hư đi theo Tống Thanh đi vấn an Tống lão tiên sinh, Giả Dung sáng sớm đi ra quốc tử giám. Một mặt đi thưởng thức trà, một mặt có chút hăng hái quan sát sự rầm rộ khi mới khai trương bán sách.

Đám đông mãnh liệt, cửa hàng còn chưa mở cửa, bên ngoài đã đầy ắp người.

Ngày lành tháng tốt vừa đến, cửa mở ra.

Tiểu nhị vừa mới tránh đường, dòng người lập tức tuôn đi vào, thiếu chút nữa chèn phá cửa lớn.

Sau khi tiến vào trong cửa hàng, mọi người nhìn thấy cả phòng đều là sách thì theo bản năng khựng người một chút, sau đó vọt tới trước mặt Sở Ô, lớn tiếng kêu lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play