Ba cửa hàng băng thực của Giả Dung khai trương, dùng tốc độ như bay nhấc lên một trận gió lốc trong kinh thành.
Một ngày sau, trong kinh đô vô luận là quan to hiển quý, hay là người buôn bán nhỏ, cơ hồ mỗi người đều thảo luận chủ đề tương quan về nó.
Bất kể là trang hoàng xa hoa, hay là nhiều màu đa dạng, băng thực đủ chủng loại khẩu vị, đều là nội dung nói chuyện phiếm của mọi người sau khi ăn xong.
Bởi vì giá cả băng thực có cao có thấp, bình dân cũng mua nổi, hơn nữa bồi bàn đều tiếp đãi khách nhiệt tình không phân biệt giàu nghèo, dân chúng đều vui thích đi vào cửa hàng mua băng côn ăn giải nóng.
Về sau dân chúng vào càng nhiều, lúc nói chuyện phiếm nếu có ai nói mình chưa từng đi qua, nhất định sẽ bị người xem thấp không ít.
Cửa hàng đồ ăn băng gợi lên gió lốc, trải qua một thời gian ngắn liền khuếch tán, thật nhiều hào phú cùng con cháu nhà quan chen chúc tràn tới.
Giả Dung bỏ mấy ngàn mua tường thủy tinh giá trị cao tới dọa người, vô số ánh mắt bị hấp dẫn tới, thầm nghĩ đây là của cải của thế gia đại tộc, nếu không cũng là vương công quý tộc.
Vô luận là ai cũng đại biểu không thể trêu chọc tới.
Sợ chọc giận đại nhân vật phía sau cửa hàng, một đám con cháu quyền quý sau khi đến cửa hàng cũng hoàn toàn không dám nháo sự. Cho dù tới muộn không có chỗ ngồi, bọn hắn cũng tuyệt đối không dám dùng quyền thế bức bách bồi bàn trong cửa hàng, mà là tạp tiền mua vị trí trong tay khách nhân khác.
Đương nhiên cho dù bọn hắn muốn bức bách, lại bị một đám quỷ nhân viên cửa hàng theo dõi, ý tưởng nháo sự vừa hiện lên trên mặt chỉ sợ liền bị mê hoặc tâm hồn, đại não bị khống chế, ngây ngốc chủ động rời đi, muốn nói chuyện cũng thật khó khăn.
Mà mùa hè thế này, văn nhân yêu thích nhất là cửa hàng chủ đề hồ sen, phù hợp với thẩm mỹ văn nhân nhiều nhất. Vì thế có không ít thư sinh tụ tập nơi này, ngâm thơ vẽ tranh, múa bút viết chữ.
Trong thời gian ngắn lại có không ít câu thơ tuyệt hảo truyền lưu ra ngoài.
Theo thi từ truyền bá ra, danh khí tác giả càng thêm vang dội. Dần dần có mấy thư sinh may mắn, đã trở thành tài tử nổi danh trong kinh thành.
Chỉ có ba cửa hàng đồ ăn băng, khách nhân ngày càng nhiều, mỗi ngày kín người hết chỗ.
Tri Canh vài lần hội báo lưu lượng khách nhân nổ mạnh với Giả Dung, Giả Dung có chút suy tư, liền mở lại kế hoạch dùng xe kem đi rao bán.
Lần thứ ba hắn hỏi quỷ giới vị diện mua thêm một đám quỷ, còn chưa kịp đưa đi huấn luyện đã lập tức đầu nhập sử dụng.
Cũng may Giả Dung chỉ yêu cầu họ mỗi ngày lái xe đi phố lớn ngõ nhỏ bán dạo, cũng không cần lưu bọn họ ở trong cửa hàng làm kem, vì vậy có huấn luyện hay không cũng không đáng ngại.
Mỗi ngày Giả Dung phái ra gần trăm xe ngựa đi buôn bán, nhất thời cảnh tượng một đoàn xe ngựa dán áp phích đi khắp phố lớn ngõ nhỏ bán kem đã trở thành một đạo phong cảnh tịnh lệ trong kinh thành.
Một ít thương nhân ở nơi khác vào thành chứng kiến xe ngựa kỳ quái chạy khắp nơi bán đồ ăn băng, ngạc nhiên vô cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT