- Ta không biết bọn hắn.

Tiết tiểu Bàn lắc đầu, nói:

- Nhưng hiện tại bọn hắn đang ngồi hướng đông nam sau lưng ta, ngươi trộm liếc mắt một cái xem có nhận thức hay không.

Nghe vậy Bách Linh đang nghịch di động chợt ngước mắt lên, ánh mắt xẹt qua, nói:

- Là hai tiểu tử của Dương gia cùng Lý gia.

- Đã biết.

Lúc này Giả Dung mới mỉm cười nói:

- Đa tạ ngươi nhắc nhở, ngày khác mời ngươi đi ăn cơm.

Tiết tiểu Bàn vừa nghe có ăn ngon, lập tức không nhịn được nuốt nước bọt, bộ dáng thật đáng yêu.

Lý Nhược Quang cùng Dương Bái đã có vài tháng không đi tìm Trầm Nhược Hư gây sự, Trầm Nhược Hư cơ hồ đã quên sự tồn tại của bọn hắn.

Giờ phút này đột nhiên nghe được tên của bọn họ, tâm tình đang vui vẻ của hắn đột nhiên biến mất.

- Châu chấu nhảy nhót cũng không phiền bằng bọn hắn.

Giả Dung vươn ngón tay đè lên ấn đường của Trầm Nhược Hư, vuốt phẳng nếp nhăn trên trán hắn:

- Không ngại. Buổi tối hôm nay kêu Bách Linh cùng Du Chuẩn đi nhà bọn hắn chơi đùa.

Khiến cho long trời lở đất, làm cho bọn hắn từ nay về sau cũng không có thời gian rảnh rỗi làm phiền a Hư.

- Ngươi có nhớ được bọn hắn nói gì không?

Giả Dung hỏi Tiết Bàn.

Tiết Bàn hồi ức lại, nói:

- Bọn hắn nói đã hãm hại các ngươi thật nhiều lần, nhưng đều thất bại, còn nhắc tới Ngụy thị.. ân.. sau lại nói Giả Dung tinh thông tà thuật hại người..

Trầm Nhược Hư như có suy nghĩ gì, nói:

- Lúc ấy cảm thấy Ngụy thị đột nhiên mang theo nha hoàn xâm nhập trong nhà thử ta, rất là cổ quái. Nguyên lai là bọn hắn ở sau lưng trợ giúp, đẩy Ngụy thị đi ra tìm ta phiền toái.

- Cũng không biết những phiền phức mà chúng ta gặp được, còn có chuyện gì quan hệ tới bọn họ.

Giả Dung cười lạnh:

- Món nợ này tựa hồ có chút lớn a, vậy cũng nên tính toán rành mạch mới được.

Giả Dung nhìn qua Tiết Bàn, thấy vẻ mặt muốn nói nhưng lại ngượng ngùng của hắn, bèn hỏi:

- Ngươi muốn nói cái gì?

- Ta, ta..

Tiết tiểu Bàn lấy hết dũng khí nói:

- Ta có thể bái ngài làm thầy không?

- Bái sư?

Giả Dung ngẩn ra, đột nhiên cười một tiếng hỏi:

- Ngươi muốn cùng ta học cái gì?

Giả Dung nhìn quần áo như phần tử trí thức của hắn, lại hỏi:

- Đọc sách sao?

Tiết Bàn liên tục lắc đầu giải thích:

- Không phải không phải. Nhà của ta là thương nhân, sau này cần kế thừa gia sản. Nhưng con người của ta khá ngu ngốc, lo lắng năng lực của mình không đủ, không bàn được sinh ý với người ta. Ngày đó ở hiệu thuốc may mắn nghe được ngài tiêu thụ bán thuốc, không khỏi cảm giác vô cùng kính nể.

- Sau khi trở về ta thường xuyên nghĩ, nếu mình có được năng lực này của ngài, căn bản không cần e ngại làm sinh ý với bất luận kẻ nào. Cho nên ta muốn bái sư học khẩu nghệ, học tập công phu bàn bạc sinh ý của ngài, có thể chứ?

Đôi mắt đen nhánh lúng liếng của hắn khẩn trương lại chờ mong nhìn Giả Dung.

Giả Dung cảm giác mình làm sư phụ của người khác thuần túy chính là lầm con cháu người ta, đang định cự tuyệt bỗng nhiên không biết nghĩ tới điều gì, đôi mắt vừa chuyển liền ngậm miệng lại.

Hắn nhìn chăm chú vào ánh mắt Tiết Bàn, giống như đang tra xét từng tấc nhỏ trong linh hồn của hắn.

Tiết Bàn có chút bất an cầm lấy vạt áo, ánh mắt bởi vì khẩn trương mà hơi chớp lên, nhưng đồng tử vẫn trong suốt thấy đáy, có tâm tư gì liếc mắt liền xem hiểu.

Rốt cục Giả Dung nở nụ cười.

Hắn sờ đầu Tiết Bàn:

- Ta xem ánh mắt của ngươi thật trong sáng, ánh mắt chính phái, làm việc còn có vài phần hiệp khí, có thể thấy được là người thuần lương. Như thế, ta đáp ứng thu ngươi làm đồ nhi.

Tiết Bàn hoan hô một tiếng, trong lòng vô cùng cao hứng lại kích động.

Giả Dung lại nói:

- Nhưng chúng ta cần phải nói trước. Ta không am hiểu dạy người, đến lúc đó có lẽ sẽ ném cho ngươi thật nhiều bộ sách cho ngươi tự học, cho ngươi tự tìm người thực hành. Như vậy ngươi còn cần bái ta làm thầy?

Bộ sách huấn luyện tài ăn nói, vị diện của Giang Kiền Khôn còn nhiều, không lo không có xem.

- Cần cần cần!

Tiết Bàn liên tục gật đầu:

- Nhà sư phụ ở nơi nào, ngày mai đồ nhi cùng mẫu thân đến nhà bái sư.

- Dược Mã hạng, Giả phủ.

Giả Dung đáp.

Tiết Bàn chợt hiểu, nguyên lai sư phụ chính là Giả Dung a!

Hắn chợt chán nản giơ tay gõ vào đầu mình:

- Nói chuyện lâu như vậy, đồ nhi lại quên báo cho sư phụ tên tuổi của mình, thật sự là không nên.

Hắn đứng thẳng người, chắp tay thi lễ, nghiêm trang nói:

- Đồ nhi họ Tiết, tên Bàn. Nguyên bản nhà ở Kim Lăng, giữa tháng 8 cùng người nhà đến trong kinh học tập ở lại. Xin bái kiến sư phụ!

- Tiết Bàn? Kim Lăng?

Giả Dung vừa động, thầm nghĩ: Đây không phải là ngai bá vương của Kim Lăng Tiết gia sao? Duyên phận này thật là tuyệt!

Tiểu tử khờ ngốc thật đáng yêu này người khác nói gì liền tin gì, thật dễ lừa. Cũng không giống như đồ khốn mà trong sách miêu tả a?

Đúng rồi, hiện giờ tuổi của hắn còn quá nhỏ, còn chưa nhiễm lên tật xấu, cho nên còn là một tiểu thiếu niên thuần lương.

Hơn nữa, giai đoạn đầu của Hồng Lâu Mộng, mặc dù Tiết Bàn có thật nhiều sai lầm, nhưng cũng không thiếu chỗ đáng khen.

Nhưng bởi vì hắn đến Vinh quốc phủ, lại tiến vào tộc học của Giả gia, cùng một đám tiểu tử hư đốn hỗn với nhau. Thời gian dài dần dần càng thêm đồ khốn, biến thành người gặp người ghét

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play