Đến buổi sáng hôm sau, cháu trai của cụ ông đã hoàn toàn hạ sốt.
Hàng xóm chạy đến chuẩn bị hỗ trợ, liền phát hiện nhi đồng đã tỉnh, tinh thần không sai ngồi trên ghế ừng ực húp cháo. Mà cụ ông đêm qua khẩn trương khóc lúc này ngồi ở một bên cười a a theo dõi hắn.
Trong phòng một đám thôn dân liên tục hô cháu trai của cụ ông may mắn, y theo tình huống của đêm qua, hắn chống đỡ đến hôm nay mới vào thành xem đại phu, coi như nhặt về một mạng, đầu óc cũng bị cháy hỏng.
Đồng thời bọn họ cũng tán thưởng thuốc của Trương Đại Bạch mua được quá tốt. Vì thế thôn dân sôi nổi hướng Trương Đại Bạch hỏi thăm hắn mua thuốc ở nơi nào, giá cả bao nhiêu.
Trong đó có mấy người đêm qua còn mỉa mai hắn khờ ngốc nhưng lúc này chính mắt nhìn thấy tác dụng thuốc hắn mua, không khỏi cảm thấy mặt đau, sau đó cũng gia nhập hàng ngũ hỏi thăm.
Biết được mua một bình có tới mấy chục viên thuốc như vậy, dựa theo trình độ bệnh tình nghiêm trọng có giá từ mấy văn đến hơn mười văn, mọi người cảm giác không đắt, thương lượng một chút quyết định đồng loạt vào thành đi hiệu thuốc của Giả Dung mua thuốc về nhà phòng hờ chuẩn bị khi cần đến.
Dù sao người trong thôn nếu sinh bệnh, nhất định phải đi đường thật xa để vào thành, không có phương tiện không nói, còn làm chậm trễ bệnh tình. Lo trước khỏi họa, mua sắm những loại thuốc trị bệnh thông thương này đặt sẵn ở nhà, nói không chừng ngày nào đó bọn họ liền nhặt về một mạng.
Cháu trai nhà cụ ông không phải nhờ vậy được ích sao?
Đêm qua thê tử của Trương Đại Bạch mắng hắn cả đêm lúc này tận mắt chứng kiến chồng mình xài tiền bậy bạ mua thuốc lại thật sự có thể trị bệnh cứu mạng, mặt đen biến mất, sau khi về nhà khó được nấu một bữa ăn ngon khen ngợi chồng.
Khi Trương Đại Bạch dẫn dắt một đám thôn dân đi tới hiệu thuốc bắc, dòng người vốn thật thưa thớt hôm qua lại chất đầy người, đội ngũ xếp thành hàng dài như những cửa hàng Tấn Giang khác.
Trương Đại Bạch lặng đi một chút, hoàn hồn chán nản kêu một tiếng:
- Ai nha, đến chậm, chúng ta nhanh đi xếp hàng.
Lúc nói chuyện đã lôi kéo người đi tới cuối cùng đội ngũ.
Trong hiệu thuốc chen chúc, bên ngoài cửa hàng cũng đông đúc, tiếng nghị luận sôi trào.
- Hai ngày trước đại ca của ta ăn sai thực vật, đi tả không ngừng, uống mấy thang thuốc cũng không tác dụng, ai nghĩ tới chỉ ăn ba viên thuốc pha chế sẵn của cửa hàng Tấn Giang lại có thể trong hai khắc liền dừng đi tả.
- Một nhi đồng trong thôn nóng lên sốt cao, từ nhà hàng xóm xin một viên thuốc hạ sốt uống vào, nhiệt độ rất nhanh giảm xuống, tới buổi sáng cũng đã khỏe hơn phân nửa. Thuốc này thật sự không sai, vì thế đại bộ phận người trong thôn cùng đến mua một ít chuẩn bị trong nhà.
- Nhi đồng nhà ta hôm qua chơi vật sắc bén, bị cắt trúng tay, máu chảy đầy đất. Cũng may ta mua một bình thuốc bột cầm máu, rất nhanh cầm máu cho hắn. Cho nên hiện tại chạy tới muốn mua thêm vài loại thuốc pha chế sẵn.
- Hai ngày nữa ta muốn đi theo đội buôn đi Tây Vực, nghe thân thích tiến cử hiệu thuốc Tấn Giang có thể bán ra thuốc thành phẩm có thể bảo tồn một hai năm thích hợp dùng cho người đi xa nhà, căn cứ tâm lý thử xem, ai ngờ khách nhân xếp hàng đông đúc như vậy. Nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, ta đã tin tưởng sản phẩm hiệu thuốc là thứ tốt, lần này bán dạo nhất định sẽ không bị thương bị bệnh gây sức ép.
Dần dần, chiều dài đội ngũ gia tăng, nguyên bản đội ngũ chỉ có dân chúng bình dân lại hỗn tạp một ít nha hoàn cùng gã sai vặt gia đình phú quý.
Không ít dân chúng sinh lòng kỳ quái, không khỏi nhỏ giọng thảo luận.
- Trong nhà những quý nhân này muốn tìm đại phu xem bệnh thật đơn giản, thuốc cũng không thiếu, theo lý cũng không cần mua thuốc thành phẩm của hiệu thuốc Tấn Giang mới phải, vì sao bọn họ cũng tới đây?
Trương Đại Bạch hôm qua cũng nghe được những lời quảng cáo của Giả Dung nói cho Tiết Bàn nghe qua, cũng hiểu rõ vì sao người hầu gia đình phú quý chạy tới mua thuốc, liên tục nói:
- Ta biết, bọn họ là đến mua linh quả!
- Linh quả? Là vật gì?
Diễn cảm Trương Đại Bạch say mê nói:
- Là một loại bảo bối giá trị còn vượt qua cả nhân sâm linh chi, có thể giải trăm độc trăm bệnh, ngày hôm qua có một vị tiểu công tử mua ta cũng có mặt, may mắn ngửi được mùi hương của linh quả, thật sự là thơm tận xương tủy a! Đời này ta cũng không thể quên được hương vị vạch người kia!
- Còn có kỳ vật như vậy? Hẳn cũng là vị tiên trưởng Côn Luân tiên sơn gieo trồng đi ra?
- Giá tiền linh quả không thấp đi?
Có người hỏi.
Trương Đại Bạch vươn một ngón tay:
- Một ngàn lượng bạc trắng, dựa theo thu nhập của nhà ta hàng năm, cho dù không ăn không uống cũng phải để dành hơn nửa đời người mới mua được một quả.
Đám người nhất thời ồ lên.
ngôn tình hoàn- Thật quá mắc! Bán ta cũng mua không nổi!
- Đời này cho tới chết cũng không mua được, nếu có thể xem được một lần, hút một ngụm mùi hương ta cũng thỏa mãn.
Một gã sai vặt nói:
- Các ngươi biết cái gì? Phải biết một củ nhân sâm hay linh chi tốt một chút dù là vạn lượng cũng không mua được. Mà linh quả còn có tác dụng chẳng khác gì linh dược trong truyền thuyết, lại chỉ cần một ngàn lượng, vậy mà còn nói mắc sao?
Dân chúng đưa mắt nhìn nhau:
- Nghe ngài vừa nói như vậy, linh quả thật sự là bán được rẻ tiền.
Gã sai vặt đồng ý nói:
- Còn không phải sao?
- Cửa hàng Tấn Giang thật sự là lương tâm a! Sau này nhất định phải tới chiếu cố sinh ý nhà bọn họ nhiều hơn!
Tiếng khen ngợi không ngừng truyền ra, sinh ý nhiệt náo phi phàm, hấp dẫn vô số người chạy tới, làm giao thông con đường đều bế tắc, không chỉ xe ngựa khó đi, ngay cả người cũng gian nan di động.
Tiết di mụ sớm có dự kiến trước, nhìn hộp linh quả mình xuống tay mua trước, lại nhìn oán niệm đầy kinh thành, nằm mơ đều là cười.