Ngoại trừ ba người Giả Dung, trong cửa hàng còn có những khách nhân khác.
Bọn họ đang muốn nghe nhân viên cửa hàng giới thiệu hiệu quả những loại thuốc thành phẩm trong cửa hàng, đột nhiên nghe Giả Dung nhắc tới linh quả, lòng hiếu kỳ nháy mắt xông ra.
- Linh quả giải trăm độc trăm bệnh? Sao chưa nghe qua các ngươi nhắc tới?
Tri Canh giải thích:
- Linh quả vốn là trấn điếm chi bảo của bổn điếm, cũng giống như vân sa tiên váy, giá trị ngàn lượng.
ngôn tình sủngNói tới đây, dân chúng bình thường liền hiểu ý của hắn.
Giá trị ngàn lượng, nói ra bọn họ cũng không có tiền mua, chẳng thà không nhắc tới.
Đúng rồi, có thể trị trăm độc trăm bệnh, dù là nhân sâm cùng linh chi cũng không làm được, làm sao không đắt giá.
Đôi mắt Tiết Bàn chợt sáng lên, tò mò hỏi:
- Là thật hay giả? Thế gian quả thật có trái cây thần kỳ như vậy sao?
- Trước khi tiểu thiếu gia vào cửa không có cẩn thận nhìn xem chiêu bài sao? Đây là cửa hàng thuộc cửa hàng Tấn Giang, phàm là đồ vật bán trong này mọi thứ đều ngoài dự đoán mọi người, quả quyết không có khả năng dùng vật giả gạt người. Huống hồ lão bản cùng tiên trưởng của Côn Luân tiên sơn có quan hệ thân mật, nếu có thể dùng đạo pháp luyện ra đèn bàn cùng vân sa tiên váy, như vậy gieo trồng được linh quả cũng chẳng có gì lạ.
Bọn họ từ hoài nghi, đến nửa tin nửa ngờ, lại biến thành tin tưởng, lý giải được ý nghĩ của Tiết Bàn, lại thấy hắn còn nhỏ tuổi, nói chuyện ngữ khí thật dịu dàng, làm cho người ta dễ dàng thừa nhận.
Nghe vậy trong mắt Tiết Bàn lộ vẻ vui mừng:
- Nguyên lai nơi này là hiệu thuốc Tấn Giang sao?
Kỳ thật lúc Giả Dung kéo hắn đi vào cũng đã nói qua, nhưng lúc ấy Tiết Bàn chưa nghe rõ mà thôi.
Giả Dung ra hiệu bằng mắt cho Tri Canh, ý bảo với hắn đây là một đầu dê béo, mau làm thịt!
Tri Canh lập tức lấy ra một linh quả đặt trên chén sức trắng như tuyết.
Linh quả đỏ rực chín mọng rất đẹp, lúc này có thêm chén sứ so sánh, càng nổi bật linh quả đỏ rực mê người.
Mọi người nhìn chằm chằm linh quả, ngửi được quả hương nồng đậm, không khỏi chảy nước bọt.
Tiết Bàn theo bản năng chép miệng:
- Thơm quá! Thoạt nhìn ăn thật ngon!
- Lời của tiểu công tử không sai, linh quả chẳng những trị bệnh giải độc, hương vị cực ngon, còn ngon hơn rất nhiều sơn trân hải vị tỉ mỉ chế biến.
- Trong nhà tiểu công tử nếu có ai bị bệnh tra tấn, vẫn nên nhanh chóng mua đi. Mỗi ngày cửa hàng bán linh quả số lượng có hạn, qua hôm nay chỉ sợ tin tức bay đầy kinh thành, sẽ làm cho vô số người điên cuồng cướp mua. Đến lúc đó ngươi còn muốn mua chỉ sợ thật khó khăn.
Tiết Bàn nhìn chằm chằm linh quả:
- Muội muội của ta có bệnh nhiệt độc bẩm sinh, mẫu thân còn thường xuyên đau nửa đầu, linh quả có thể hoàn toàn trừ tận gốc hai chứng bệnh này?
- Tự nhiên.
Tri Canh khẳng định nói.
Tiết Bàn không do dự vươn hai ngón tay:
- Như vậy cho ta hai viên.
Sau đó hắn lại vươn ba ngón tay:
- Không, ta muốn mua ba quả! Mẫu thân một, muội muội một, ta một quả.
Giả Dung đánh giá Tiết Bàn, thấy hắn da thịt hồng nhuận, nhìn không ra có bệnh, tò mò hỏi:
- Ngươi cũng có bệnh sao? Thoạt nhìn không giống nha!
- Ta cảm giác mình rất mập, một thân thịt này giảm một chút thì mới càng đẹp mắt.
Tiết Bàn như nhớ ra gì đó, vội hỏi:
- Linh quả có thể giảm béo?
Mọi người:
- !
Tri Canh gật đầu, Tiết Bàn không nhịn được hoan hô.
Giả Dung vươn ngón tay chọc chọc khuôn mặt của hắn, không đồng ý nói:
- Giảm gì mà giảm? Thịt đô đô như vậy mới đẹp.
Đáng yêu, muốn nắm.
Hai mắt Tiết Bàn tròn căng nhìn Giả Dung:
- Thật sao?
- Đúng vậy!
Giả Dung gật đầu, vỗ vỗ vai Tiết Bàn, sắc mặt nghiêm túc, thập phần có sức thuyết phục. Hắn nói:
- Nghe ta, nữ hài tử đều thích như ngươi, ngàn vạn lần đừng giảm.
- Mẹ ta cũng nói như ta là đẹp, nhưng ta vẫn cho rằng nàng trái lương tâm mới nói như vậy, mục đích chỉ là vì an ủi ta.
Tiết Bàn vui vẻ nói:
- Nguyên lai người bên ngoài cũng cảm thấy bộ dáng của ta đẹp a, vậy ta không cần giảm.
Tri Canh hỏi:
- Vậy tiểu công tử muốn mua hai quả sao?
Ai ngờ Tiết Bàn lắc đầu:
- Ta vẫn muốn mua ba quả.
- Vì sao?
Giả Dung khó hiểu hỏi.
- Trái cây ngửi thơm quá, ta, ta muốn ăn.
Tiết Bàn ngượng ngùng cúi đầu lí nhí nói.