- Đều tại huynh, không chịu giúp ta uống thuốc bổ, làm hại ta bồi bổ quá mức.
Trầm Nhược Hư đột nhiên vui vẻ:
- Ai bảo mấy ngày nay đệ không chịu cho ta giúp đệ tiêu hỏa? Hỏa nghẹn lâu, khó chịu rồi đi!
Giả tiểu Dung tránh đi ánh mắt của hắn, há mồm cắn bả vai của Trầm Nhược Hư, cọ tới cọ lui đốt lửa:
- Phu quân, ta thật là khó chịu, huynh mau tới giúp đỡ ta.
Trầm Nhược Hư cúi thấp người hôn hắn.
Buổi trưa hôm sau.
Giả tiểu Dung nằm lỳ trên giường, vươn móng vuốt giật màn giường, than thở lẩm bẩm:
- Thận hư, thận hư của ta. Máu hư còn chưa khỏe, lại bị thêm chứng bệnh thận hư, ta thật đáng thương.
Trầm Nhược Hư bưng thuốc bổ tiến vào, vừa lúc nghe được thanh âm oán hận của hắn, cười nói:
- Máu hư còn bị thận hư phải không, vừa vặn thuốc nấu xong rồi, đệ mau rời giường uống bồi bổ đi.
Giả Dung nghe được lập tức nhắm mắt lại giả ngủ, miệng còn nói:
- Ta không uống, huynh mau mang đi, bằng không ta sẽ tức giận.
- Ta cho huynh biết, ta tức giận thật đáng sợ.
Ba quỷ yên lặng trợn mắt, cùng nghĩ: Giả ngủ cũng không chuyên nghiệp một chút nào!
Trầm Nhược Hư đặt chén thuốc lên bàn, ngồi xuống giường cúi đầu nhu nhu hai má Giả Dung, hỏi:
- Đáng sợ bao nhiêu?
Giả Dung làm ra bộ dạng hung ác, giương mắt nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, nãi hung nãi hung nói:
- Không cho huynh lên giường của ta, cho huynh ngủ dưới đất.
Nói xong lại nhắm mắt lại.
Trầm Nhược Hư gật đầu, nghiêm trang nói:
- Thật đáng sợ a! Ta sợ hãi.
Dứt lời hắn cúi người ghé sát bên tai Giả Dung, nhẹ giọng bổ sung một câu:
- Sợ hãi đệ nửa đêm canh ba, lao vào trong chăn mền lột quần áo của ta.
Giả Dung thẹn quá hóa giận, mở to mắt, vung nắm tay nện lên bả vai của hắn:
- Hỗn đản! Sau này huynh đều cùng sàn nhà làm bạn đi thôi!
- Được rồi được rồi, không trêu chọc đệ.
Trầm Nhược Hư hôn lên môi hắn, nói:
- Đệ đều bổ quá mức, ta làm sao còn dám cho đệ uống? Đến lúc đó đệ khó chịu, đau lòng còn không phải ta? Ngày mai ta sẽ đi gặp đầu bếp thiện đường quốc tử giám, gọi hắn đừng tiếp tục nấu thuốc bổ.
Giả Dung hừ nhẹ nói:
- Chén trên bàn huynh uống đi, ta đều uống hơn mười ngày, cho huynh uống hai chén không quá phận chứ?
- Hoàn toàn không quá phận.
Trầm Nhược Hư vuốt nhẹ mũi hắn, đi tới chỗ bàn tròn.
Giả Dung nhanh nhẹn đứng lên, như cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng hắn, ngồi bên cạnh đem đĩa trái cây bưng tới trước mặt mình:
- Ta giúp huynh ăn cho ngọt miệng.
- Đợi một chút, những lời này có phải có chút vấn đề hay không?
Động tác bưng thuốc của Trầm Nhược Hư khựng lại, ngẫm nghĩ lời nói của Giả Dung, ghé mắt nhìn hắn:
- Đệ giúp ta ăn? Vậy ngọt toàn bộ vào trong miệng đệ, uống xong thuốc miệng của ta không phải vẫn đắng sao?
Giả Dung không đồng ý nói:
- Nói không thể nói như vậy. Huynh xem ta ăn ngọt, chẳng lẽ trong lòng không cảm giác ngọt sao?
- Ngọt.
Cảm giác muốn sống mãnh liệt làm cho Trầm Nhược Hư gật đầu.
- Vậy là được rồi!
Giả Dung giang tay, đúng lý hợp tình nói:
- Miệng không ngọt, tâm lại ngọt, giống nhau đều là ngọt, không có bệnh gì a!
Giả Dung ngụy biện rõ ràng mạch lạc, Trầm Nhược Hư á khẩu không trả lời được, bưng chén thuốc muốn uống. Nhưng Giả Dung lại bắt lấy tay hắn, ngăn cản hắn.
Trầm Nhược Hư bất đắc dĩ nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Làm sao vậy?
Giả Dung cầm muỗng đưa cho hắn:
- Dùng muỗng múc từng miếng uống, huynh uống một ngụm thuốc, ta ăn một quả trái cây. Như vậy huynh nhìn xem sẽ không cảm thấy đắng.
Trầm Nhược Hư:
- !
Chỉ cảm thấy càng đắng hơn đi, đệ thật không phải cố ý sao?
- Thật khó hầu hạ.
Trầm Nhược Hư lắc đầu than thở nói:
- Ai, ai bảo ta lại thích đệ đâu.
- Ta thích lời này của huynh, cho nên ta quyết định thưởng cho huynh một phúc lợi.