30.

Lúc ấy, mức độ xấu hổ giữa tôi và Tạ Hành không kém gì đêm tôi đè anh trên sô pha và yêu cầu ngủ cùng kia.

Tạ Hành trừng mắt nhìn tôi, không nói câu nào.

Tôi bị anh nhìn càng lúc càng chột dạ.

Đầu óc chuyển động cố tìm lý do gì đó để chuồn đi.

Kết quả, vào giây phút tay tôi vừa đặt lên tay lái xe máy điện, Tạ Hành đột nhiên mở miệng.

Anh thở dài một hơi, quăng cho tôi hai chữ.

“Chờ đó.”

Sau đó, tôi trơ mắt nhìn anh xoay người đi tới chỗ chiếc xe máy của mình, lấy ra một túi bánh bao nhỏ bỏ vào trong giỏ xe của tôi.

“Sáng nay anh mua dư một phần, em đem về đi.”

Về! Tôi!!

Tôi quên đem trái táo chuẩn bị cho bạn trai, vậy mà anh còn cho tôi một phần thức ăn sáng?

Đây là sự phát triển thần kì gì!

31.

Tôi cuộn tròn người trên chiếc ghế lười ở nhà bạn thân.

Ôm lấy túi bánh bao nhỏ cười ngốc hết nửa tiếng. Bạn thân chỉ lạnh lùng nhìn toàn bộ quá trình.

Chờ tôi cười xong, cô ấy mới đem một tờ giấy phạt vỗ lên mặt tôi.

“Vậy đây là lí do mà cậu trơ mắt nhìn anh ta viết giấy phạt tớ chứ không gọi điện cho tớ bảo tớ xuống dắt xe đi?”

Tôi chỉ lên trời thề thốt, lớn tiếng kêu oan.

“Tớ thề, lúc đó tớ không nhận ra đó là xe của cậu, hơn nữa lúc đó tớ có gọi điện cho cậu thì cũng muộn rồi, giấy phạt anh ấy cũng đã viết xong rồi.”

Bạn thân đỡ trán đau đầu.

Tôi khiêm tốn xin lời khuyên từ người bạn thân của mình.

“Vậy cậu nói xem có phải anh ấy cố tình mang bữa sáng cho tớ không?”

“Ngày hôm qua anh ấy còn cố tình gửi khu vực trực qua cho tớ, có phải muốn đánh cược là tớ sẽ tới không?”

“Tớ có thể cho là anh ấy cũng có ý với tớ không?”

Bạn thân nhìn tôi.

Biểu tình trên mặt có thể dùng một câu để khái quát.

Cậu vui là được, nói gì cũng đúng cả.

Sau đó diss tôi.

“Nếu cậu thật sự cảm thấy anh ta có ý với cậu, vậy thì cậu xông lên làm rõ với anh ta đi chứ?”

“Ở đây kêu với tớ thì có bản lĩnh gì?”

“Anh ta đã đưa bữa sáng cho cậu rồi, cậu còn không xông lên hôn mội cái coi như quà đáp lại đi?”

Tôi:!!!

Nghe cũng khá đúng.

Đã học được.

32.

Xét thấy mối quan hệ thân thiết giữa tôi và bạn thân.

Cô ấy không ném giấy phạt lên mặt tôi.

Mà ném chìa khóa xe lên mặt tôi.

Bảo tôi tranh thủ thời gian nhờ Tạ Hành tập luyện lái xe cho.

Tôi vô cùng biết ơn bạn thân.

Sau đó bắt đầu lo lắng ôm điện thoại,

Làm sao để đề nghị chuyện này với Tạ Hành đây.

Dù sao lúc này tôi cũng chưa có bằng lái xe.

Làm sao lái được xe về cũng là một vấn đề.

Bạn thân hận không thể rèn sắt thành thép.

Giành lấy điện thoại của tôi bấm một loạt thao tác.

Sau đó Tạ Hành liền gọi điện tới.

Tạ Hành: Gửi vị trí cho anh, anh tới đón em.

Tôi lập tức quỳ gối dập đầu cảm tạ người bạn thân của mình.

Đối phương chỉ trao cho tôi một đôi mắt cao ngạo, sau đó một chân đá tôi ra khỏi cửa.

Theo lời bạn thân nói.

Cô ấy đã dạy tôi từ mất gốc lên tới trình độ này.

Nếu tối nay tôi còn không thực hiện được lời hứa ngày hôm qua.

Cô ấy sẽ tuyệt giao với tôi.

33.

Không gian bên trong xe khá nhỏ hẹp.

Nói cách khác, nếu trêu chọc anh ấy ở trong xe, xác suất tiếp xúc cơ thể sẽ nhiều hơn ở bên ngoài xe.

Bạn thân đã miêu tả cho tôi thấy hình ảnh trai đơn gái chiếc như tôi và Tạ Hành ở chung trong một không gian chật chội, cộng thêm bầu không khí ái muội và những lần va chạm như có như không...

Có quỷ mới không tán đổ được anh ấy.

Đến nỗi làm sao để có thể vô tình tiếp xúc, va chạm.

Bạn thân cũng cẩn thận dạy tôi, cả cách thắt dây an toàn thông thường cũng như kỹ thuật chỉnh gương chiếu hậu.

Sát chiêu mạnh nhất chính là nghiêng người từ ghế phó lái để giúp điều chỉnh chỗ dựa lưng ghế.

Tôi đã nhớ hết những lời dạy bảo.

Từ lúc đưa chìa khóa xe cho Tạ Hành, đã mở lớn mắt chờ anh hỏi tôi nên thao tác các nút như thế nào.

Kết quả anh còn đáng sợ hơn cả tôi.

Vừa cầm lấy chìa khóa, anh đã có thể tìm ra nút điều chỉnh kính chiếu hậu, thuận tiện chỉnh lại độ cao của ghế dựa, còn không quên nhắc nhở tôi thắt chặt dây an toàn.

Người ngồi ghế phó lái cũng sẽ bị phạt nếu không thắt dây an toàn đó!

Suốt chặng đường đi, tôi đều mong chờ gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn, anh sẽ phanh gấp lại.

Như vậy tôi có thể thuận thế, lấy cớ ngồi không vững ngã vào lòng ngực anh.

Có khi còn có thể ôm cổ anh.

Nhưng đừng nói là chuyện ngoài ý muốn.

Ngay cả đèn xanh, đèn đỏ cũng không đuổi kịp.

Chưa đợi tôi nghĩ ra chiêu gì mới.

Tạ Hành đã dừng xe ngay ngắn trước cửa khu nhà của tôi.

Sau đó nói với tôi.

“Tới rồi.”

Lần đầu tiên tôi cảm thấy ghét bỏ tình hình giao thông thuận lợi.

Nếu lúc này gặp phải một cao tốc kẹt xe, nói không chừng bây giờ con của tôi và anh cũng đã có rồi!

34.

Tôi xuống xe như người mất hồn.

Với tiến độ này của tôi, để tôi có thể lên giường với Tạ Hành.

Có thể nói là cách xa trăm núi ngàn sông.

Có lẽ là do sắc mặt tôi quá mức uể oải.

Lúc Tạ Hành xuống xe, còn cố ý hỏi tôi một câu.

“Em lái được không, nếu không...để anh chạy xe vào gara cho em nhé?”

Tôi nhìn Tạ Hành, hít sâu một hơi.

Trong đầu truyền tới câu nói giác ngộ của bạn thân.

“Sao cậu không xông lên hôn anh ta một cái coi như đáp lại?”

Nếu lúc này, tôi vừa nói cảm ơn anh, vừa nhón chân hôn lên mặt anh một cái. Sau đó nhân lúc anh không chú ý, đóng cửa xe lại, hiên ngang rời đi, chỉ để lại giọng cười hào sảng.

Chậc chậc chậc

Hiệu quả đó, rất tốt.

Tôi thuộc phái hành động.

Nếu đã quyết định xong mọi chuyện.

Thì dù trời có sập xuống.

Tôi cũng phải hôn anh một cái.

Nhưng có lẽ do tôi nhìn Tạ Hành với vẻ mặt quá mức lộ liễu.

Người anh em này vậy mà lại cúi đầu, lùi về sau một bước.

Sau đó, tôi lấy hết can đảm, vừa nói cảm ơn anh vì đã đưa tôi về nhà, vừa tiến lên chuẩn bị thực hiện kế hoạch trăm năm của mình.

Tạ Hành đột nhiên a một tiếng, rồi trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt tôi.

Anh!

Ngồi xổm!

Xuống!

Nhưng mà...

Tôi không dừng lại được!

Lúc đó, do mất đà, toàn thân tôi đổ về phía trước, nghiêng về một bên.

Muốn để môi tôi hôn lên mặt anh.

Kết quả tôi hôn trượt.

Không chỉ hôn trượt.

Chân tôi còn trực tiếp đạp lên đùi anh.

Tiếp đó, với tư thế nhảy ngựa thất bại tiêu chuẩn ở trường học, không chống được tay trên lưng Tạ Hành, tôi lập tức lăn qua một bên.

Cằm đập thẳng vào nền xi măng.

Máu tươi chảy ra.

Tôi cảm thấy, không chỉ có máu chảy ra

Còn có cả tình yêu của tôi, cũng đã theo cơn gió bay mất.

Vào một đêm cuối thu, tôi ở trên đường lớn đèn đuốc sáng rực.

Chơi nhảy cừu với bạn trai cũ.

Con mẹ nó, còn nhảy thất bại.

35.

Tạ Hành bị tôi đẩy một cái liền ngã ra đất.

Dĩ nhiên tôi cũng chẳng tốt hơn.

Lúc Tạ Hành bò dậy, một chân của tôi còn treo trên cánh tay anh.

Anh đỡ trán, tôi ôm cằm.

Máu tươi cứ không ngừng chảy ra, tôi thật sự không có cách nào giúp anh xoa cái đầu bị sưng lên.

Vậy nên chúng tôi gấp rút đi tới bệnh viện.

Bác sĩ vừa rửa vết thương cho tôi, vừa nhìn Tạ Hành.

Ánh mắt vô cùng nghi hoặc.

Tôi đoán ông ấy đang cảm thấy khó hiểu, hơn nửa đêm rồi, một nam một nữ rốt cuộc đã làm gì để bị thành như vậy, một người sưng đầu, một người rách cằm.

Còn bị nặng tới như vậy.

Hơn nữa, tôi cảm thấy hình như bác sĩ còn muốn khuyên gì đó.

Nhưng mở miệng vài lần.

Đều quyết định nuốt trở lại.

Cuối cùng, bác sĩ dán lên cằm tôi một miếng băng gạc, che đi miệng vết thương.

Rồi gỡ găng tay ra, vỗ vỗ vai Tạ Hành.

Lời nói vô cùng sâu sắc.

“Người trẻ tuổi, hai vợ chồng đánh nhau cũng phải chú ý chừng mực, mà cũng không thể đánh vợ được.”

Tôi:...

Tạ Hành:...

Tôi chưa từng nghĩ tôi và Tạ Hành lại có thể trực tiếp nhảy vọt lên trở thành quan hệ vợ chồng như thế, lại còn ở bệnh viện.

Tôi còn định giải thích cho bác sĩ rằng tôi và Tạ Hành chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần.

Nhưng cũng không cần thiết cho lắm.

Thậm chí bác sĩ còn múc canh gà cho tôi.

Tận tình khuyên bảo tôi.

“Vợ chồng cãi nhau cũng cần sử dụng trí, chỉ cần không để ý tới, thì chồng cô nhất định sẽ chịu thua thôi.”

Tôi cảm thấy ông ấy nói rất đúng.

Người bác sĩ này, tôi rất thích.

Sau này kết hôn nhất định sẽ mời ông ấy!

36.

Từ lúc ra khỏi bệnh viện, Tạ Hành không thèm để ý tới tôi nữa.

Tôi cân nhắc nên nói xin lỗi với anh.

Dù sao đêm nay thành ra như vậy cũng là do tôi.

Lão nương làm được.

Biết sai thì phải nhận sai.

Tôi đã nghĩ sẵn trong đầu.

Trước tiên xin lỗi vì đã khiến anh phải vào viện.

Sau đó xin lỗi vì tôi đã không giải thích mối quan hệ của cả hai với bác sĩ.

Cuối cùng thuận theo đó xin lỗi vì hôm nay tôi đã lỗ mãng.

Mời anh ăn cơm coi như bồi tội.

Đặt ra nền tảng vững chắc cho lần gặp mặt tiếp theo của anh và tôi.

Nhưng rồi, tôi đập mũi vào lưng Tạ Hành.

Tạ Hành quay đầu lại, vươn tay ấn lên bả vai tôi, cúi đầu nhìn tôi.

Ánh trăng dịu dàng cũng không cách nào hòa giải được sự nghiêm túc trên mặt anh.

Tôi thậm chí có thể cảm nhận rõ sự run rẩy của bàn tay anh dưới lớp áo khoác dày và áo len dệt vào cuối thu.

Tạ Hành nói:

“Thực ra ban nãy anh vẫn luôn định nói với em...”

Tôi thề, giây phút đó tâm trạng của tôi vừa khẩn trương vừa nhàn nhã một cách khó hiểu.

Khẩn trương vì chuyện thẳng nam tỏ tình trong truyền thuyết!

Cuối cùng cũng tới rồi!

Kết hợp đầu của ta màu vàng phế liệu cùng lấy làm tự hào truyện người lớn đọc lượng tổng kết tới xem. (*đoạn này edit hông hiểu lắm nên k edit xuôi được, đại loại mẻ nu9 đang nghĩ đến truyện xxx)

Kết hợp với câu mở đầu như vậy, chỉ có thể là lời tỏ tình tôi đã chờ đợi từ lâu.

Mà tôi thì đã chuẩn bị tốt, có thể lập tức nói em đồng ý.

Cơ hội này rất hiếm, tôi nhất định sẽ không để anh có cơ hội đổi ý.

Tôi đón nhận ánh mắt nghiêm túc của Tạ Hành, lặng thầm trao cho anh một cái nhìn kiên định lạ thường.

Muốn nói gì thì mau nói đi, em đều sẽ đồng ý.

Lúc ấy, ven đường yên tĩnh không một tiếng động.

Không có người cũng không có xe đi ngang qua.

Chỉ có ánh trăng chiếu rọi tôi và anh.

Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ đợi anh lên tiếng.

Tạ Hạnh lại thoáng do dự.

Cuối cùng mở miệng hỏi: “Em nói thật cho anh biết, rốt cuộc là em không mang bằng lái, hay là em không có bằng lái?”

Mà lúc này, câu trả lời mà tôi chờ đợi đã lâu cũng thốt ra ngay khi anh mở miệng nói.

Tôi: “Dĩ nhiên có thể!”

Tạ Hành:...

Tôi:...

Anh trai à, ngay cả kiểu dáng ảnh cưới em cũng đã nghĩ xong rồi.

Kết quả anh lại hỏi em có bằng lái hay không?

Anh đang đùa em chắc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play