Lần này họ cảnh giác hơn, làm gì cũng phải để một người ở lại canh chừng Lục Tư Thần, để tránh chuyện cũ lặp lại.
Lục Tư Thần được truyền chất dinh dưỡng vào người, qua một ngày cũng mỡ mắt tĩnh lại.
Đoàn Anh Quân và Kiều Khanh là hai người ở lại canh anh, thấy anh mở mắt, liền nhanh đứng hai bên giữ anh lại.
Đoàn Anh Quân: "Cậu bình tĩnh."
Trái với tưởng tượng của họ, anh rất bình tĩnh, thấy hai người hai bên nhưng áp chế bệnh nhân tâm thần, với vừa tĩnh lại, họ đứng thế không khí cũng không thông, anh khó chịu nói: "Hai cậu làm sao thế?"
"..." Đoàn Anh Quân ngạc nhiên nói: "Cậu, cậu suy nghĩ lại rồi à, không bật dậy chạy đi nữa."
Lục Tư Thần dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn hai người họ: "Tránh ra."
Hai người như cún con, ngoan ngoãn tránh ra, nhưng vẫn phòng hờ mà đứng cạnh anh.
Lục Tư Thần hỏi: "Cô ấy sao rồi?"
"Vẫn còn bất tĩnh."
Lục Tư Thần nhắm mắt lại, hít một hơi dài lo lắng: "Khi nào mới tĩnh lại."
Kiều Khanh để tay lên túi áo, nói: "Một hai ngày nữa."
Lục Tư Thần: "Vậy khi nào cô ấy tĩnh lại, phải cho tôi biết liền."
Đoàn Anh Quân "ừ" một tiếng.
Lục Tư Thần suy nghĩ một lúc, nghiêm túc hỏi: "Bên kia sao rồi."
"Vì thế, nên thời gian tử hình sẽ dời lại đến khi bà ta sinh em bé ra, nhưng giờ tin thần của bà ta rất bất ổn."
Bà ta là vợ của Lục Tư Ẩn, giờ lại mang thai, có phải cái thai là của cha anh không? Có hoặc không cũng không thay đổi gì khác, đối với anh cũng không quá để tâm, giờ anh cũng có con rồi, anh không buộc Lục Tư Ẩn không nhận đứa con này.
Mà đến giờ, anh lại chưa nhìn được mặt con, có chút nôn nóng.
"Tôi muốn gặp con gái."
"Không được, giờ cậu không thể vận động mạnh, cứ nghĩ ngơi một hai hôm nữa đi, đứa bé sức khỏe rất tốt đừng quá lo."
"Lấy xe đẩy lại đi." Lục Tư Thần trong người giờ rất khoẻ, không yếu ớt như lúc đầu nữa.
Anh muốn thì ai cản được, bọn họ cũng đành bó tay chìu theo ý anh, đem xe lăn đến để anh đi qua khoa sản nhi.
Đứa bé gái đỏ hỏn nằm trong lòng kín, khắp người quấn đầy dây nhợ rất tội nghiệp, Lục Tư Thần nhìn vào mà xót cả dạ.
Anh chỉ vào lòng kín, bàn tay của con gái anh thật nhỏ bé, sao có thể nhỏ đáng yêu đến thế được chứ.
"Con gái, con gái ơi..."
Con gái của ba, con và mẹ chịu nhiều thiệt thòi rồi, sao này ba yêu mẹ với con nhiều một chút, yêu con thêm một chút có được không?
"Ba có thể da kề da với bé không."
"Được không?"
"Da kề da sẽ giúp bé phát triển tốt hơn."
"Nhưng bé quá."
Cánh tay bàn chân bé quá, Lục Tư Thần sợ làm đau con, trên người anh lại đầy vết thương, thuốc xát trùng rất hoi, sao có thể để con bé chịu được.
"Không sao đâu, anh chỉ cầm nằm xuống là được."
Lục Tư Thần tiếc nuối nói: "Không được đâu, người tôi toàn vết thương, thuốc khử trùng rất hoi."
"Vậy à, vậy không được rồi."
Lục Tư Thần sửng người, đứa bé trong lòng kín đang mỉm cười, có phải nó nghe được tiếng của anh không.
Giây phút này, anh thật sự xúc động, trong lòng không có suy nghĩ gì ngoài có thể mau chóng đưa cả gia đình về nhà.
Anh sẽ xây phòng công chúa cho con gái, cưng chiều hết mực.
"Nếu ba không thể, thì ông cũng được." Nhắc đến đây, cô hộ tá như nhớ đến câu chuyện rất dễ thương hào hứng kể lại: "Tuệ lão gia luôn ở đến đây để xem em bé, cũng đã da kề da với bé, Lục lão da cũng có đến, nhưng lúc đó đến quá trễ nên chỉ đứng đó nhìn Tuệ lão gia ôm em bé."
"..."
Sắc mặt của Lục lão gia lúc đó, không ai có thể tưởng tượng được đâu, là ghanh tị đấy, nhưng đi mua món rất thích nhưng phải xếp hàng ngóng chờ đến lượt mình.
"Tôi còn nhớ rõ, Lục lão gia nói với Tuệ lão gia 'Ông như thể đủ rồi."
Tuệ lão gia ngồi đó, vẽ mặt hưởng thụ nói 'Không chưa đủ.'
Lục lão gia tức giận 'Đây là cháo nội của tôi đây.'
Tuệ lão gia nghênh mặt nói 'Cháu nội, bằng chứng đâu, giấy kết hôn của con trai ông với con gái tôi đâu?'
Lúc đó, Lục lão gia không còn lời nào phản bác, đứng đó ức uất trong lòng."
Thăm em bé một lúc, Lục Tư Thần quay lại phòng, Lục Tư Ẩn mặc một bộ đồ đơn giản, bên ngoài bước vào, trên tay cầm theo đồ ăn.
Ông vẫn không tự nhiên đối diện với Lục Tư Thần, vì giữa hai người chưa bao giờ giải được hiềm khích.
Nhưng Tư Thần lại khác, nhìn đến ông, một nửa nổi hận trong lòng lại không cánh mà bay mất, còn lại chỉ lại hổ thẹn.
"Con, con tha thứ cho ta rồi phải không?" Ánh mắt ông đỏ hoe, khắp người run lên vì xúc động.
Thằng con trai này trước giờ luôn làm theo ý mình, không bao giờ mở miệng nói với ba nó, vì nó hận ba nó, nhưng giờ đây nó nói với ba muốn lấy vợ, có phải ông đã được tha thứ rồi.
Lục Tư Thần cúi đầu, đến một lúc sao mới gật đầu.
Lục Tư Ẩn vui mừng tột độ, đi đến ôm chặt con trai mình, đã lâu thế rồi, ông mới có thể ôm lấy anh. Là người chứng kiến anh lớn lên, nhưng mười mấy năm trước, chưa bao giờ có thể ôm, nói câu yêu, hỏi nó hôm nay thế nào, hôm nay ra sao.
Nhưng giờ tốt quá, cuối cùng, ông có thể làm được đều đó rồi.
"Ba vui lắm, ba vui lắm."
Hai người bên ngoài nghe lén cũng xúc động theo, hai còn hòa hợp là chuyện rất vui.
"Đau..."
Hai người tưởng chuyện gì, liền nhìn vào trong.
Lục Tư Ẩn cười trong nước mắt: "Ba xin lỗi, ba lỡ mạnh tay."
Mặt Lục Tư Thần vẫn còn nhăn nhó: "Con không sao."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT