Đợi một lúc khi Tư Duệ đã đi xa, Lục Tư Thần nhìn qua Cao Thục Ái yêu chiều nói: "Em về xem vết thương đi, để lâu sẽ thành sẹo đấy, anh bận một tí nhé."
Cao Thục Ái "dạ" một tiếng, từ "dạ" đó khiến khắp phòng nổi lên hai tấn da gà, Đoàn Anh Quân còn rùng mình một cái.
Lúc đi ngang, Cao Thục Ái định cho Tuệ Hoa cái ánh mắt đoe doạ, nào ngờ bị cái chừng mắt răng đe của cô làm cho sợ hãi co người vội rời khỏi.
Lúc này trong phòng còn bốn người, hơi thở càng nặng nề, sao đó là một tiếng "bóp" vang lên đánh tan cái yên tĩnh đó.
Tuệ Hoa không nói, bất ngờ đấm vào mặt Lục Tư Thần một cú mạnh, làm Đoàn Anh Quân trố mắt vội đến nắm tay cô kéo ra: "Này, bình tĩnh, từ từ nói."
Trước khi kéo được cô ra, Lục Tư Thần đã phải ăn thêm cú đấm thứ hai.
Đúng là Tuệ đại tiểu thư lừng danh trong lời đồn, có tiếng liền có miếng, không chỉ đơn giản là lời đồn từ miệng.
Giọng Tuệ Hoa tức giận nói: "Chơi với cậu mười mấy năm nay, cậu làm tôi quá thất vọng Tư Thần à."
Lục Tư Thần không giận, cậu lao đi vết rỉ máu ở khoé miệng đi, sau đó còn nhếch lên một cái thách thức: "Sao? Chơi với tôi hối hận rồi."
"Rất hối hận, tôi còn hận bản thân tôi lại chơi với một tên thúi tha như cậu."
Đoàn Anh Quân bên cạnh thấy chuyện này đã đi quá xa, anh liền lên tiếng: "Tuệ Hoa bình tĩnh đi, từ từ tôi nói cho cô biết."
Tuệ Hoa quay lại nhìn anh quát: "Bình tĩnh gì mà bình tĩnh, cậu còn không buông ra, tôi đánh luôn cả cậu bây giờ."
Đoàn Anh Quân: "Đừng vậy chứ."
"Được rồi!" Giọng Kiều Khanh trầm nói: "Chỉ là diễn thôi."
"Gì?".
||||| Truyện đề cử:
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||
"Thật ra là diễn thôi, cô bình tĩnh từ từ chúng tôi giải thích cho cô biết."
Bốn người bắt đầu ngồi xuống đàng hoàng nói chuyện.
"Nói đi." Giọng Tuệ Hoa như đang ra lệnh.
Đoàn Anh Quân giọng đều đều nói: "Lý Kha quay lại rồi."
Tuệ Hoa sửng sốt: "Gì?"
"Ừ." Đoàn Anh Quân đưa điện thoại cho Tuệ Hoa nói tiếp: "Lúc đầu cứ nghĩ chỉ là người giống hắn, nhưng tối hôm qua, sau khi xảy ra việc ở buổi tiệc, bên công ty của Tư Thần điện đến báo xảy ra việc, có hai công nhân chết không rõ nguyên do, nếu nói vừa chết mới qua một ngày thì chưa thể xác định là do ai, nhưng bốn giờ sáng hôm nay, camera ở sân bay bắt gặp hình ảnh của Lý Kha rất rõ ràng, như hắn đã biết Tư Thần lắp camera nên cố ý đến gần để rõ mặt cho Tư Thần biết hắn chưa chết và đã quay lại."
Kiều Khanh nói thêm: "Sáu giờ sáng nay lại tiếp tục phát hiện thêm hai người ở công trường chết không rõ nguyên do, nhưng tình trạng rất giống hai người đầu, Hoàng Cảnh Ân cũng bị nhấm, nhưng mai thoát chết."
Tư Duệ nhìn vào tấm ảnh trong điện thoại, kéo độ phân giải lớn hơn nhìn, đúng thật là hắn.
"Vậy mấy người bày cái trò này làm gì?"
Đoàn Anh Quân tiếp lời: "Hắn lần bày quay lại không đơn giản như lần trước, chẳng biết trước hắn đã lặp ra kế hoạch âm mưu gì, nhưng đều sẽ nhắm đến Tư Thần, nếu để Tư Duệ cạnh cậu ấy sẽ rất nguy hiểm."
Tuệ Hoa lúc này cũng hiểu rõ, nhìn qua vết thương của Tư Thần do mình vừa gây ra thấy tội lỗi.
Cô nói: "Vậy đó là lý do, miệng lạnh nhạt mà khi dần co, Tư Duệ không tổn hại một sợi tóc còn cô ta lại hoang tàn như thế."
Vừa rồi cô có chú ý đến điểm đó, nhưng vì đang mất bình tĩnh của việc đang diễn ra làm cô chẳng thèm quan tâm đến.
Đúng thật là do Lục Tư Thần cố ý, lúc đó nói anh đang bảo vệ Cao Thục Ái nhưng thật ra là đang giữ cô ta cho Tư Duệ đánh, còn lúc cô ta đánh Tư Duệ, anh sẽ cô ý bảo vệ cô ta mà ngăn lai.
Thường ngày Tư Duệ có ghét ai cũng sẽ không ra tay đánh như thế, hôm nay lại kịch liệt như vậy anh cũng cho cô hời một chút, xả giận một chút.
Nhưng cái giận này toàn do anh mà ra, Lục Tư Thần thở dài một hơi.
Tuệ Hoa cất giọng nói, giọng đầy phức tạp: "Lục Tư Thần, tôi biết chỉ là diễn, nhưng tôi muốn nói cho cậu biết một chuyện để thời gian tới cậu cố tránh."
Lục Tư Thần: "Chuyện gì?"
Tuệ Hoa chống tay lên cằm, ánh mắt đăm chiêu: "Diễn đương nhiên sẽ xảy ra xô xát ngoài ý muốn nhưng có lẽ không sao, nhưng sắp tới sẽ có sao đấy."
Lục Tư Thần khó hiểu nhìn đến.
Tuệ Hoa đối nhìn thẳng ánh mắt của anh nói: "Tư Duệ có thai rồi!"
Đoàn Anh Quân và Kiều Khanh trố mắt nhìn nhau.
"Cái gì?" Lục Tư Thần bất ngờ, đứng bật dậy: "Chuyện này là thật sao?"
"Ừm, cô ấy định đến thông báo tin vui cho cậu đấy."
Lục Tư Thần ngồi xuống, dựa ra sau, tay đặt lên trán bất lực: "Nhưng mà, hiện giờ tôi không thể chăm sóc cho mẹ con cô ấy."
"Chuyện đó đừng lo, cậu mau giải quyết chuyện này đi, Tư Duệ cứ để tôi lo, nhưng anh đừng để chuyện xung đột như hôm nay xảy ra nữa, cô ấy đang mang thai tháng đầu đấy."
"Tôi biết rồi, phiền cô chăm sóc Tư Duệ giúp tôi, thời gian này đừng để cô ấy đến đây."
Tuệ Hoa: "Được, tôi quay về xem em ấy đây, chuyện này xảy ra đau lòng lắm đấy."
Lục Tư Thần: "..."
Lục Tư Thần: "Tuệ Hoa?"
Tuệ Hoa: "Hữm."
Lục Tư Thần: "Ba cô khi nào về nước."
"Một tuần sau." Tuệ Hoa bổ sung: "về bàn chuyện làm ăn với Lục Lão gia."
Tuệ lão gia định cư bên Mĩ, tập đoàn mẹ cũng tại Mĩ, ở Việt chỉ là những chi nhánh nhỏ.
Chỉ khi có mối làm ăn ông mới về Việt Nam bàn chuyện, xong lại quay về Mĩ mà chẳng thèm nán lại thêm ngày nào.
Tuệ Hoa ở với ông đến năm mười sáu tuổi, vì yêu mến Việt Nam nên cô một thân một mình về đây sinh sống, vô tình gặp gỡ và kết bạn với Lục Tư Thần cho đến giờ.