Tối hôm đó, bên các tầng nhà cao ốc đã tắt đèn, gió thỏi vi vu trong màn đêm tĩnh mịch.
Tư Duệ thở dài một hơi, đúng là không quen.
Ngày nào cũng gặp mặt Tư Thần, cùng ăn uống ngủ nghỉ mà giờ lại không gặp, thật sự có chút không quen, là rất nhớ.
Những ngày sống với anh rất thoải mái, không phải thu mình hạ người như người hầu ở với gia chủ, mà rất đơn giản như người thân trong nhà.
Hình như anh chưa từng đối với cô như gia chủ đối với người hầu. Có những khi cô được nói ra tiếng nói của mình, anh tôn trọng cô một cách rất chân thành.
Có lẽ cô may mắn nhất những người may mắn nhận được sự ân huệ to lớn ấy, chứ chẳng có người hầu nào được thoải mái sinh hoạt, được ăn được ngủ trong chính ngôi nhà của gia chủ, không chỉ được đi học ngôi trường nổi tiếng, còn được anh bênh vực, ra tay giải quyết những phiền toái của cô ở trường, mà chẳng một lần khó chịu phàn nàn.
Đứng cạnh cửa sổ, nhìn ánh đèn đường vẫn chiếu gọi ngoài kia, không biết giờ này anh đang làm gì nữa.
Tư Duệ quay lại giường, nhìn vào màn hình điện thoại, một loạt câu hỏi hình dung ra, ngón tay cái rất muốn gõ chữ, nhưng lại bâng khuâng không biết có làm phiền anh không.
Tư Duệ thuở dài một hơi, để điện thoại sang một bên.
"Ting", tin nhắn zalo.
Tư Duệ không để ý, cô định tắt loa điện thoại, nhưng nào ngờ người gửi tin nhắn là Tư Thần, bất ngờ cơn sung sướng vọt lên tận não, bồi hồi mở điện thoại ra xem.
Thiếu gia: [Giờ này chưa ngủ?]
Giây sau đó, cô liền nhắn: [Vẫn chưa, Thiếu gia vẫn chưa ngủ ạ?]
Trước khi gửi, cô đọc lại mấy lần, tất cả mọi chữ đều đúng chính tả và ổn áp, mới nhấn nút gửi.
Ting.
Thiếu gia: [Chưa, không buồn ngủ, em sao thức khuya thế?]
Thiếu gia: [Mau ngủ đi.]
Thiếu gia: [Mai còn đi học.]
Tư Duệ đọc xong tin nhắn, cười mỉm, chụp lại đoạn nhắn tin zalo ấy lưu lại, rồi mới trả lời.
[Khi nào thiếu gia về?] Tay nhấn nút gửi đi, nhưng nghỉ lại câu hỏi ấy cô hỏi anh nhiều lần rồi, định thu hồi thì tin nhắn của anh đã gửi qua, cô cứ để đó rồi xem tin nhắn anh gửi.
Thiếu gia: [Khoảng một tuần nữa.]
Đọc tin nhắn Tư Duệ lấy làm bất ngờ như không tin được, cô nhắn hỏi lại: [Một tuần nữa sao ạ?]
Ting
Thiếu gia: [Ừm.]
[Công việc đã ổn, nên sẽ rút ngắn thời gian.]
[Dạ.]
Tư Duệ nhắn qua, sau đó không thấy anh trả lời nữa, cô cũng để điện thoại sang một bên, nằm xuống kéo chăn lên đắp, mắt hướng lên trần nhà suy nghĩ, cứ thế nghĩ hết cả đêm, sáng ra trong người cứ bần thần mệt mỏi, thay đồ xong cô bắt một chiếc taxi đến trường.
Đến cổng trường, đi được vài bước thì một tiếng nói phía sau vang đến, theo đó là tiếng bước chân vội vã để kịp bắt nhịp với cô: "Tư Duệ hôm nay đến lớp rồi sao?"
Tư Duệ nhìn đến, là bạn cùng lớp ngồi cách cô hai bàn phía trước.
Người bạn này không gọi là thân, chỉ là gặp mặt trò chuyện bình thường, đối với người ít bạn bè như Tư Duệ thì được người bạn như thế nào đã quá sức lắm rồi.
Không phải người khác không chơi với cô chỉ vì cô hướng nội nên không giỏi bắt chuyện làm quen, sinh ra ít bạn, cũng có một số người biết đến những "chuyện hay" của cô ở trường gặp phải, từ đó cũng xảy ra ác cảm với cô.
Tóm lại chính là, cô không muốn thân với bất kì công tử tiểu thư nào, bình thường đến lớp học, xong lại ra về là tốt nhất.
Nhưng khi nghe câu hỏi của người bạn đó, cô khó hiểu hỏi: "Đúng rồi, hôm nay có tiết học nên phải đến lớp mà."
Người bạn kia: "Cậu cũng đi thực tập, tôi nghe nói thực tập về sẽ được nghỉ vài ngày mà?"
Tư Duệ hiểu ra, cười nói: "À, chỉ là tôi cũng không thấy mệt nên cũng không cần nghỉ ngơi."
"Cậu hay thật, chị tôi học năm ba lúc về than thuở đủ điều, mà cực lắm hã?"
Tư Duệ cũng không biết nói sao nữa, thường thì sáng đến công ty, trưa được nghỉ hai tiếng rồi tiếp tục công việc, tối đến tám giờ mới về, có khi lại mười giờ.
Nhưng những bữa đi thực tập của Tư Duệ lại trở thành hơi nhàn tí, trong khi mọi người sắp mặt với công việc, Tư Duệ lại được nghỉ ở nhà không rõ nguyên do, đơn giản là câu nói "hôm nay em không cần đi làm" của Tư Thần, đã biến ngày đó của cô trở thành ngày nghỉ.
Thôi thì nói theo hướng tích cực vậy: "Không cực lắm, trãi nghiệm rất tốt."
"Vậy lần sau tôi cũng phải đăng kí mới được."
Thấy người bạn này phấn khích, trong lòng lại hơi lo lo, không biết đến đó có như những gì cô bạn này mong đợi không nữa, hay chỉ vài ba hôm, đã than lên than xuống rồi.
Không phải cô chê người bạn này, mà là bình thường, cậu ấy đã luôn than thở đủ điều từ những chuyện đôi khi rất bình thường.
Sau tiết học, Tư Duệ có hẹn một người bạn ra quán nước học nhóm.
Hôm nay thời tiết mát mẽ, là một buổi học rất thích hợp.
Cô cùng người bạn chọn một bàn trên lầu cạnh cửa sổ, gọi nước xong sau đó đem tập sách ra.
Không phải ai giảng cho ai, chỉ là bù đắp kiến thức cho nhau, cô sẽ hỏi người bạn đó những điều chưa rõ và ngược lại, cùng nhau tiến bộ.
"Ngồi đây đi." Tiếng nói của cô gái bàn bên cạnh, cũng chẳng làm hai người đang say sưa học chú ý đến.
"Hình như ngày mốt đúng không?"
"Đúng rồi, lúc đó hai cậu nhớ đến tham dự đấy."
"Đương nhiên rồi "
"Mà hôm đó có chồng sắp cưới của cậu nữa đúng không?"
"Đúng rồi, còn có ba mẹ anh ấy."
Tiếng nói càng lúc càng quen thuộc, Tư Duệ không cằm lòng mà nhìn qua, lúc này người đó cũng vô tình nhìn đến, sinh ra cảnh chạm mặt nhau.
Tư Duệ liền thu hồi lại tầm mắt, cô không nghĩ Thục Ái cũng đến đây, lại chạm mặt như thế này.
Thục Ái phát hiện Tư Duệ, không chú ý đến, bên ngoài coi như người lạ, trong lòng ngấm ngầm đắc ý.
Cô ta nhìn bạn mình giọng nói lớn hơn: "Hôm đó, Tư Thần sẽ đến tham gia với mình, các cậu sẽ được gặp anh ấy thôi."
"Thục Ái đúng là có phước, tôi cũng muốn gặp được người như thế."
Thục Ái cười tự đắc: "Từ từ sẽ gặp thôi, từ từ sẽ tới các cậu mà."
Thấy Tư Duệ cứ thẩn thờ, cô bạn đó liền nói: Tư Duệ sao thế?"
Tư Duệ gượng cười: "Không gì, làm tiếp thôi, có chổ nào cậu không hiểu không?"
"Tạm thời thì chưa."
"Ừm."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT