Quan sát khắp căn phòng chẳng thấy ai, Tư Duệ giật kim truyền ra, bàn chân đặt xuống gạch lạnh cơn nhối lên một cái đâu điếng.

Tư Duệ nhăn mặt nhìn xuống bàn chân toàn những vết thương, cô cúi người mở tủ đầu giường lấy ra một đôi tất, nén cơn đau cẩn thận mang vào, rồi bước từng bước khập khiễng đi.

Sợ người hầu tham trộm cắp của cải trong nhà, cũng để dễ quản lí, nên cửa phòng ngủ tập trung có gắn cái ổ khóa cũng chỉ vô dụng, kéo mạnh một cái là ra.

Tư Duệ kéo cửa, quan sát một lượt xung quanh chẳng thấy một bóng người, cô mới an tâm mở cửa đi ra.

Trong lúc đang đi, cô bắt gặp hai nữ hầu đang phía trước đi đến, Tư Duệ vội vàng nấp sang một bên, do gấp nên hai người đó không để ý xung quanh, vì thế cô tránh được họ phát hiện còn vô tình nghe được một chuyện.

Biệt thự hôm nay chào đón một vị khách quý, nên tất cả người hầu tập trung ra sức tiếp đãi, thời mai lại là cơ hội tốt cho cô bỏ chốn.

Tư Duệ đi ra bằng cửa nhỏ của khu phòng người hầu, rồi léng ra sau vườn, lúc này phía trước có ánh đèn, cô nấp sau chậu cây kiển nhìn ra, trước nhà người hầu đã xiếp thành hai hàng, đứng đầu là Thục Quyên và Cao Nghĩa, đứng bên cạnh Thục Quyên không ai khác là Thục Ái và Thục An, hai cô tiểu thư bên ngoài xin đẹp dịu dàng nhưng đâu ngờ sâu trong lòng hiểm độc gian xảo.

Tư Duệ không thể nào quên được mạng sống của mình ba lần bảy lượt bị họ đem ra làm trò đùa, đến khi họ lên đại học, dọn ra ngoài sống, cô mới thoát sự độc ác của họ, nhưng tránh trời khỏi gặp nắng, cô vẫn sống không bằng chết đấy thôi.

Chẳng biết vì sao hai cô tiểu thư đó lại có mặt nơi đây, tuy thắc mắc nhưng Tư Duệ không có thời gian quan tâm, cô cẩn thận quan sát chiếc xe đang từ cửa tiến vào rồi quay ra nhìn cánh cửa đang dần khép lại kia, trong đầu có một chút suy đoán.

Người hầu trong biệt thự ít khi được ra ngoài, nên ít ai có chìa khóa cửa chính, cũng may lúc sáng bị Khương Khã đánh, cô vô tình vơ trúng chìa khóa trên người bà ta, liền hanh tay nắm lấy rồi bỏ vào túi áo.

Nhưng đến giờ, bà ta vẫn chưa phát hiện mất đồ thật là chuyện đáng bất ngờ.

Mở cửa xong, Tư Duệ nhắm đến một hướng vô định mà chạy, trời đã tối, ánh đèn đường le lõi, kèm những ánh đèn xe chói loá vô tình vụt qua, mang theo hơi gió lạnh lẽo của màng đêm.

Chạy một lúc đến ngã tư đường, cô dừng lại chờ những chiếc xe thay nhau vụt qua, lòng ngực cứ liên tục phập phồng nhìn về phía sau, tuy vậy bên cạnh đó cô còn có cảm giác nhẹ nhõm của sự giải thoát.

Đang lay hoay nhìn xung quanh, Tư Duệ phát hiện người đàn ông trung niên đang vật vã lăn lộn trên đất, do ánh sáng nơi đó yếu lại hẹp nên có lẽ chẳng ai phát hiện, Tư Duệ đi đến, thiều thào nói: "Chú, Chú có sao không ạ?"

"..."

"Chú, Chú không sao chứ ạ?"

Người đàn ông đó vẫn nằm bất động làm lòng cô lo lắng hơn, cô quay sang định tìm người đến giúp thì bỗng đâu một bàn tay to phía sau kéo lại, Tư Duệ chưa kịp la đã bị bàn tay cầm sẳn chiếc khăn chặn ngang miệng.

Tư Duệ ra sức vùng vẫy, ánh mắt đau thương nhìn ra ngoài như đang mong đợi một ai đó phát hiện ra bản thân, nhưng chẳng ai phát giác, cơ thể cô càng lúc càng bị kéo sâu vào bóng tối.

Trước mắt chỉ là bóng tối, ý thức cũng tối dần lại, người cô mềm nhũng bất động, người đàn ông đang nằm dưới đất lồm cồm ngồi dậy, giọng trầm nói: "Đem nó đi bổ sung vào đơn hàng đi."

Người kia nghe xong gật đầu, vác Tư Duệ lên vai rồi đi sâu vào con hẻm.

Cuối con hẻm có một chiếc xe chờ sẳn, hai tên hung tợn người xăm đầy chổ đang đứng chờ, tên dựa người vào cửa xe, tay cầm điếu thuốc hút, thấy đồng bọn phía xa kia bắt được con mồi, một bên mép hắn nhếch lên, nói lớn: "Nhanh lẹ thế? Tao tưởng phải đợi lâu lắm chứ."

Tên ngồi dưới đất đứng dậy, tay sờ cằm đánh giá một phen: "Gầy ốm thế này bên khách có chịu không?"

"Con này đưa bên ông Kha, chẳng phải ông ấy thích kiểu gầy ốm như này."

"Mày nói cũng đúng, được rồi đi thôi."

Họ để Tư Duệ lên xe rồi lái đi, chiếc xe chạy qua hàng cây râm kín rậm rạp, hai bên đường toàn là cây cối, không một ngôi nhà cũng chẳng một bóng đèn đường, một lúc lâu sau họ đậu trước một căn nhà hoang lâu năm, tuy bên ngoài hoang tàn thế thôi nhưng lại là căn cứ của bọn chúng "bọn buôn bán người phi pháp."

Tên đó vác Tư Duệ để vào nơi giam giữ chung với những con hàng kia, rồi chối tay chân phòng khi tỉnh lại cô chạy chốn.

Ít phút sau, Tư Duệ tỉnh lại, xung quanh đều tối đen như mực, tiếng nữ giới khóc thút thít cứ rom rã bên tai, không phải một người mà là rất nhiều người, tay chân cô bị chói chặt không thể ngồi dậy, giọng cô rung rẩy: "Đây là đâu thế?"

Một tiếng nói lên tiếng: "Đâu gì? bị bắt cóc rồi."

Nhắc đến ba từ "Bị bắt cóc" làm trong lòng không khỏi rùng mình, Tư Duệ hỏi lại: "Bị bất cóc sao? Tống tiền sao?"

Lần này là một người khác lên tiếng, giọng thút thít: "Nếu họ tống tiền sao phải bắt mấy đứa nghèo nàn, là buôn người đấy, sắp bị bán đi rồi, sắp sống không bằng chết rồi."

Sống không bằng chết?

Tư Duệ cười trừ, thuở mạnh một hơi "thật là nghiệt ngã mà."

_____

Biệt thự Cao gia lúc này, khung cảnh hào quang bài trí như nhà hàng chuẩn quốc tế, trong khi ai nấy đều khuôn mặt hớn hở chào đón vị khách quý đó, thì người đến lại không phải là Lục Tư Thần mà chỉ là trợ lý của hắn, Hoàng Cảnh Ân.

Nụ cười trên mặt Cao Nghĩa có phần cứng ngắc, nhìn ra xe như đang mong đợi, rồi hỏi: "Không biết?"

"À." Hoàng Cảnh Ân tươi cười nói: "Thật xin lỗi ông đây, giám đốc có việc gấp đột xuất nên không thể đến, nhưng cũng rất hổ thẹn khi không giữ lời hứa, nên nhờ tôi chuyển lời xin lỗi đến ông."

"Không đâu, không đâu, nếu có việc gấp thì sao tôi lại giận cho được."

Hoàng Cảnh Ân mĩm cười như cảm ơn, tuy không phải Lục Tư Thần nhưng Cao Nghĩa tiếp đãi trợ lý của hắn rất tốt, người thân cận nói giúp ông ta mấy lời cũng tốt, người này tính cách dễ chịu hơn Tư Thần, làm họ cũng được thã lỏng đôi chút.

"Nào, mời cậu vào nhà, chúng ta từ từ nói chuyện."

"Được."

Sau khi thức ăn dọn ra bàn, nào là hải sản, thịt bò đắt đỏ, cả rượu cũng là những thương hiệu nổi tiếng với bản giới hạn.

Hoàng Cảnh Ân ngẫm nghỉ, bọn họ tốn không ít công sức để lấy lòng sếp của anh đây mà.

Cao Nghĩa nói: "Không biết có vừa khẩu vị của cậu không?"

"Rất ngon." Hoàng Cảnh Ân chỉ vào đĩa bít tết, nói: "Bò vừa nướng tới, độ sống chính hoài hoà, rất kích thích khẩu vị."

Cao Nghĩa cười hài lòng, hai giây sau ông hỏi: "Không biết giám đốc của cậu là bận chuyện gì gấp thế?"

Hoàng Cảnh Ân không chần chừ nói: "Phu nhân đỗ bệnh phải nhập viện, nên anh ấy đã vào bệnh viện với bà."

"À, thì ra là thế, không biết hiện tại sức khỏe phu nhân sao rồi?"

"Việc này tôi cũng không rõ."

Dùng bữa xong, không còn chuyện gì nữa, Hoàng Cảnh Ân tìm cớ tạm biệt ra về.

Nhìn chiếc xe hơi lái ra cửa chính, Cao Nghĩa suy nghĩ một lúc rồi quay vào trong, mắt lướt nhìn người hầu đang dọn dẹp rồi đi lên lầu

Sau khi nghe thấy Phu Nhân của Lục thị nằm viện, Thục Quyên trong lòng lại suy tính, sau khi tiển khách xong, bà liền kéo tay con gái lớn Thục Ái về phòng cô ta nói chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play