Không đợi Tô Thừa Phương lên tiếng, Tô Minh Thành đã trêu ghẹo: "Nguyễn công tử, lâu rồi không gặp, nghe nói ngươi mới đi đất Thục? Thế nào, Khang Ti Nghiệp còn cho phép ngươi vào Quốc Tử Giám không?
Quốc Tử Giám đang từng bước thay đổi. Nguyễn Trực đĩnh đạc đáp lời: "Thế có là gì, ta còn vừa uống rượu với hắn ta đấy."
Nguyễn Trân giật mình.
Ca ca nói chuyện thật chẳng kiêng nể gì, chẳng lẽ huynh ấy không biết người bên ngoài đang nghị luận như thế nào à, nói huynh ấy dùng bạc thu mua quan viên để vào Quốc Tử Giám, thật không biết phải nói sao mới được.
Tô Minh Thành cười rộ lên hỏi: "Ngươi đi đất Thục làm gì, bàn sinh ý à?"
"Cũng gần thế." Nguyễn Trực hành lễ với lão phu nhân và Tô Thiệm: "Không biết hôm nay có khách, đã quấy rầy rồi."
Lão phu nhân thản nhiên ừ một tiếng, rõ ràng là không thích.
Nguyễn Trực cũng không để ý, quay sang nhìn muội muội.
Dáng dấp vẫn như xưa nhưng hình như đang nhìn mình lo lắng, thấy trong mắt Nguyễn Trân ân ẩn bất an, Nguyễn Trực đột nhiên đau xót trong lòng. Nếu nàng mà là chính thất phu nhân của Tô Thừa Phương, thì đã chẳng phải khúm núm như vậy, lão phu nhân cũng chẳng thể khinh thường mình như thế, còn để Tô Cẩm bắt nạt Tô Nguyên.
Y nhướn mày, bước tới hỏi Nguyễn Trân: "Mẹ nói đưa cho muội một giỏ đào với dưa phải không?"
"Vâng."
"Ngon không?"
"Chưa ăn đâu." Nguyễn Trân nhẹ giọng nói: "Sao huynh lại tới đột ngột vậy, không báo trước một tiếng."
"Thế có là gì?" Nguyễn Trực nhìn về phía Tô Thừa Phương: "Tô đại nhân, ta không thể tới quý phủ sao?"
Lời này hơi có ý sinh sự, mặt Nguyễn Trân đỏ bừng.
Những năm gần đây thái độ của Nguyễn Trực với mình hơi kỳ quái, nhưng Tô Thừa Phương cũng biết là nguyên nhân vì sao, nên chỉ thản nhiên đáp: "Nếu ngươi đến làm Trân nhi lo lắng thì thà không đến, trước khi tới nên báo trước cũng là điều đương nhiên."
Lời đáp chẳng thân thiện gì nhưng Nguyễn Trực lại đột nhiên cười rộ lên: "Ta vừa về kinh đã được nghe tin tốt này nên vội tới, quên mất lễ nghi, lần tới nhất định ta sẽ nhắn trước, đến thăm muội muội ta có được không... nhưng tuy tới vội, lễ vẫn mang." Hắn ta vỗ tay một cái, kêu tùy tùng nâng hai rương đồ lên: "Một rương là gấm Tứ Xuyên, còn một rương là mấy thứ đồ chơi nhỏ, muội xem mà làm, ta không biết cái nào nên tặng lão phu nhân, cái nào nên tặng Nguyên Nguyên."
Tô Cẩm vẫn chú ý tới bên này, nghe thấy Nguyễn Trực tặng lễ mà ngay cả tên của nàng cũng không nhắc tới, giống như trong phủ không hề có nàng vậy, nhất thời tức giận đến cắn chặt răng.
Nam nhân này còn đáng giận hơn Tô Nguyên. Tô Nguyên cùng lắm cũng chỉ nhanh mồm nhanh miệng, không khác gì hổ giấy, nhưng Nguyễn Trực thì khác, y chỉ cần mở miệng là sẽ cho người ta cảm giác, nếu đắc tội y sẽ thì sẽ không có kết quả tốt. Nhưng y là cái thá gì chứ, chỉ là tú tài thôi. Sắc mặt Tô Cẩm xanh mét.
Nguyễn Trân vội vàng ngắt lời Nguyễn Trực: "Muội biết... huynh thế nào rồi? Đi xa như vậy, có mệt không?"
Nguyễn Trực mỉm cười: "Không mệt, nhưng muội đấy, nhất định phải chú ý thân thể."
Biết là nói nàng có mang, Nguyễn Trân đỏ mặt gật gật đầu.
Chào hỏi một chút mấy nam nhân liền vừa đi vừa nói chuyện, Tô Nguyên thấy cậu liền nảy ra một ý, kêu Bảo Lục để ý nếu Nguyễn Trực cáo từ thì nhất định phải nói cho nàng.
Bảo Lục vội vàng đi theo.
Một lát sau vội vã về: "Nguyễn công tử chuẩn bị về, lão gia muốn giữ lại dùng cơm nhưng Nguyễn công tử không chịu."
Ai nói cậu không biết gì chứ, cậu biết tổ mẫu không thích mình nên thường không ở lại lâu, Tô Nguyên hỏi lại phương hướng rồi chạy nhanh qua.
Nguyễn Trực vừa đi tới cửa viện.
"Các ngươi đứng đây chờ." Tô Nguyên lệnh hai nha hoàn ở lại.
Nghe giọng Nguyễn Trực quay đầu lại.
"Nguyên Nguyên?" Y rất vui vẻ, đuôi mắt đầu mày tràn đầy ý cười, vừa rồi quá nhiều người nên chỉ nói được vài câu với Nguyễn Trân, cũng không có cơ hội nói chuyện với Tô Nguyên.Bởi vì cô cháu ngoại này đã lớn rồi, không còn như hồi bé nữa. Y chỉ không ngờ là Tô Nguyên sẽ đuổi theo, bèn tiến lên đón: "Ta có mua một hộp trân châu để trong rương, sợ mẹ con đưa cho người khác nên đã đặc biệt viết tên con lên nắp hộp rồi đấy, về nhớ lấy."
Mũi Tô Nguyên đột nhiên chua xót.
Mỗi lần đi đâu về cậu đều mua rất nhiều đồ cho nàng, cho mẫu thân, nhưng sau khi mẫu thân, ngoại tổ mẫu qua đời vài năm cậu liền đi tha hương. Sau đó nàng từng viết thư cho Nguyễn Trực, cậu đã nhờ người nhắn lại là sẽ mau về kinh, nhưng đợi mãi vẫn không xuất hiện.
Không biết đã xảy ra chuyện gì...
"Sao thế, vui đến phát khóc à?" Nguyễn Trực lại chê cười nàng, vươn tay áo lau nước mắt cho nàng: "Cậu mua cho con là chuyện đương nhiên."
Nguyễn Trân là tiểu thiếp, đáng nhẽ Tô Nguyên không thể gọi Nguyễn Trực là cậu, thế nhưng từ khi nàng còn rất nhỏ, Nguyễn Trực đã lén dạy nàng gọi mình là cậu. Tô Nguyên nghĩ thầm, Nguyễn Trực có thể đã từng làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch, nhưng nàng vẫn không thể nào ghét được.
"Cậu." Tô Nguyên nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Con nhớ lão thái thái!"
Nguyễn Trực xoa đầu nàng: "Người cũng nhớ con, ở nhà vẫn hay nhắc đấy."
"Nhớ không thì có ích lợi gì? Cậu có tiền mà, hay là mua một căn nhà ở kinh thành đi. Không phải cậu sắp thi hương sao? Sau này chắc sẽ ở tại kinh thành, không bằng đón lão thái thái lên, như vậy con có thể thường xuyên gặp người."
Nguyễn Trực sửng sốt.
Nguyễn gia ban đầu là một tiểu thương, tích luỹ mấy đời gia nghiệp cũng trở nên phong phú, nhưng đàn ông Nguyễn gia cho rằng như vậy vẫn chưa đủ. Tuy vẫn ở Tấn Huyện, nhưng đến giờ vẫn xông xáo bên ngoài, làm ăn buôn bán khắp năm sông bốn bể. Thuở thiếu thời, Nguyễn Trực và phụ thân hối hả ngược xuôi, chưa từng nghĩ đến vấn đề sẽ định cư ở đâu. Sau đó y bắt đầu học hành. Rồi phụ thân qua đời, việc làm ăn buôn bán trong nhà được giao cho đường thúc đường huynh; y chỉ nêu ý kiến, thi thoảng có việc lớn thì mới tự mình ra mặt.
Mua nhà ở kinh thành là điều Nguyễn Trực chưa từng nghĩ đến, vì y ở Quốc Tử giám, ở đó có cung cấp phòng ở.
Thấy y không nói lời nào, Tô Nguyên kéo kéo tay áo: "Cậu, được không? Lão thái thái ở nhà một mình cậu cũng không yên tâm mà, người cũng không còn trẻ nữa."
Nguyễn Trực cúi đầu nhìn đứa cháu gái gấp đến đỏ bừng mặt, cười rộ lên, có lẽ chủ ý này không tồi, nếu đã hạ quyết tâm làm quan thì cũng nên mua nhà ở kinh thành để đón mẫu thân lên rồi, lúc đó mẫu thân muốn đi thăm muội muội cũng tiện hơn.
"Để ta về xem, có nơi thích hợp sẽ mua."
"Sao lại không có được.” Tô Nguyên nói một tràng: “Con nghe nói trong ngõ Kỳ Lân có không ít."
Ngõ đó rất gần cầu Sái Kim, nói như vậy đương nhiên là có chủ ý.
Nguyễn Trực lại cười: "Tiểu cô nương thông minh như vậy từ khi nào thế, cái này cũng biết ư? Đến ta còn không biết."
"Cậu đi xem sẽ thấy!" Mấy thứ này đương nhiên là Tô Nguyên biết từ kiếp trước, thế nhưng sao có thể nói cho Nguyễn Trực được: "Được rồi, cậu mau đi làm đi."
Một làn hương bay tới, vấn vít bên chóp mũi, thanh tao lại xa xăm. Cậu nàng cho tới bây giờ cũng chẳng hề biết che giấu, vì trong nhà có tiền nên đồ dùng đề là đồ tốt nhất, nước hoa cũng vậy. Cậu đối xử với người khác cũng rất rộng rãi, tiền tiêu như nước, vì vậy mấy năm học ở kinh thành, cậu kết giao với rất nhiều hồ cẩu bằng hữu, người tốt kẻ xấu đều đủ cả.
Đôi khi nàng cũng không biết nên đánh giá cậu thế nào, chỉ là khi gặp lại, Tô Nguyên gần như không thể nhìn thấy khuyến điểm của y, chỉ cảm thấy cảm giác thân thiết khó nói thành lời. Nàng luyến tiếc buông tay áo y ra.
Nhưng việc của Quý thị quan trọng hơn, nàng lại giục y mau đi.
Nguyễn Trực buồn cười lắc đầu: "Ta đi làm đây, con chờ tin tốt đi."
Nhìn bóng lưng phía xa, Tô Nguyên cười vui vẻ, đợi cậu mua được nhà đón lão thái thái lên nàng sẽ tìm cớ mời đại phu xem bệnh cho lão thái thái, hẳn là có thể tránh chuyện sắp xảy ra.
Bảo Thúy nhìn nàng đứng ngây ra đó cười, huých Bảo Lục: "Có phải gần đây cô nương hơi lạ không?"
Bảo Lục gật gật đầu.
"Rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ?" Nàng ta không thể hiểu được.
Bảo Lục nào trả lời được, mà nàng cũng sẽ không quản nhiều như vậy, cô nương có lạ thì cũng là cô nương, chỉ cần hầu hạ cho tốt là được rồi.
Tô Nguyên đứng một lát rồi quay về tìm Tô Văn Huệ.
Trước khi rời yến một chốc, Tô Minh Thành hỏi La thị: "Ta nghe Văn Huệ nói nàng bắt mạch cho Nguyễn di nương à? Vừa nãy không rảnh để hỏi, thế nào rồi? Trước mặt ta không cần che dấu."
La thị hơi căng thẳng, nhưng nàng ấy rất tín nhiệm Tô Minh Thành: "Có xem, mạch của nàng ấy giống long phượng thai, y như khi ta mang thai Văn Nhuận, Văn Huệ."
Tô Minh Thành giật mình, nhanh chóng cười rộ lên, xoa xoa tay nàng: "Nàng thành thần y từ bao giờ thế, mạch còn có thể giống nhau như đúc sao? Nàng nhìn nàng xem, Nguyễn di nương cao như vậy, nàng lại mảnh dẻ.... nàng chưa nói cho nàng ấy chứ?"
La thị đỏ bừng mặt, như đứa trẻ làm sai chuyện cúi đầu: "Không, ta không nói cho ai cả."
Nữ nhân đã ba mươi tuổi còn giống như trẻ con vậy, Tô Minh Thành than nhẹ, nhẹ nhàng bóp vai cho nàng: "Nãy ta thấy nha hoàn có bưng bát canh khoai sọ ra, không phải nàng nói đầu bếp nhà họ làm món này rất ngon sao, lát nhớ hỏi công thức, về bảo đầu bếp nhà chúng ta làm theo."
Trượng phu săn sóc như vậy, La thị suýt nữa ngả vào ngực hắn, vội vàng gật đầu.
Tô Minh Thành cao lớn, La thị lại thấp bé, khi mọi người rời tiệc Tô Nguyên vừa lúc nhìn thấy Tô Minh Thành tự tay cài lại trâm cho La thị, hai người cực kỳ ân ái, khó trách ai nhắc tới cũng đều ao ước.
Nhưng Tô Nguyên nhớ mang máng sau khi La thị qua đời, Tô Minh Thành lấy một góa phụ tên Kỷ Dao, Kỷ Dao dáng người yểu điệu, dung nhanh xinh đẹp, khi còn trẻ đã khiến bao nam nhân động tâm, cuối cùng đại tài tử Thang Dĩ Trung là người thành công ôm mỹ nhân về, nhưng thọ mệnh lại không lâu, sau khi mất chức còn chết bất đắc kỳ tử trong ngục.
Nhớ tới việc này Tô Nguyên dừng bước, quên cả đi tiếp.
Cả nhà Tô Thiệm dùng bữa xong, đến giờ Thân thì cáo từ, Tô Nguyên nhớ tới
trân châu Nguyễn Trực nói bèn vội tới Tây uyển.
"Con tới lấy trân châu của con." Tô Nguyên nói chuyện lúc nãy cho Nguyễn Trân.
Nguyễn Trân đỡ trán: "Ca ca cũng thật là!"
Nhưng thấy ca ca yêu thương Tô Nguyên như vậy, Nguyễn Trân vẫn thấy vui mừng, nàng mở hai rương đồ ra, lấy trân châu cho Tô Nguyên: "Còn vài thứ ta phải xem đã, rồi đưa cho lão phu nhân và Nhị cô nương."
Thật ra nếu đưa cho hai người kia sợ là đều sẽ gác xó, nhất là Tô Cẩm, nhưng mặt ngoài thì vẫn phải làm. Cho nên đây chính là khuyết điểm của Nguyễn Trực, rõ ràng có thể tặng lễ từ đầu lại cố tình đưa cho mẫu thân làm người khó xử.
Tô Nguyên lắc đầu: "Lần sau con sẽ nói với cậu."
Nguyễn Trân mỉm cười.
Tính tình này của Nguyễn Trực ai sửa được đây?
"Con về đi, ta đang vội." Nguyễn Trân thúc giục.
Tô Nguyên vâng một tiếng rồi ôm hộp trân châu làm bằng gỗ lim về.
Một hộp toàn trân châu to nhỏ đều có, cũng có rất nhiều màu, trắng vàng hồng đen, không biết Nguyễn Trực lấy ở đâu ra, viên nào cũng mượt mà sáng bóng, nàng yêu thích không buông tay, chắc là nên mang đi đánh một bộ đồ trang sức, làm vài cây trâm trân châu, còn lại có thể thêu lên khăn hoặc giày, có thể làm được rất nhiều thứ.
Tô Nguyên nghĩ là làm, lập tức sai Bảo Lục giao trân châu cho một quản sự mang ra cửa hàng.
Thấy trời đã tối, Bảo Thúy nhẹ giọng nói: "Mai phải tới Lục gia làm khách, cô nương chọn y phục đi ạ, để chúng nô tỳ còn huân hương."
Sắc mặt Tô Nguyên lại đột nhiên trở nên ngưng trọng, suy nghĩ một lát rồi chọn hai bộ.
Bảo Thúy kỳ quái nhìn, một bộ muốn nói lại thôi, chung quy cũng không nói gì mà cầm y phục ra gian ngoài.
Hôm sau, trừ Nguyễn Trân, tất cả nữ quyến đều cùng tới Lục gia.
Trước khi xuống xe Tô Cẩm còn lấy gương ra soi toàn thân cao thấp một lần, thần sắc rất trịnh trọng. Hôm nay nàng ấy rất chăm chút y phục, không riêng y phục mà ngọc trụy, trâm cài thậm chí là khăn tay đều được chọn một cách tỉ mỉ, đẹp lại không chói mắt.
Một khắc kia, Tô Nguyên lại có chút hâm mộ.
"Nữ vi duyệt kỷ giả dung"(*), loại tâm tình này Tô Nguyên chưa bao giờ trải qua. Lúc mười ba tuổi, khi nên gặp mối tình đầu thì lại đột nhiên mất đi mẫu thân, từ đó về sau nàng cũng không còn tâm trạng yêu đương. Dù sau này có gả cho Hàn Như Ngộ, hắn ta có xuất sắc thế nào nàng cũng chẳng rung động mảy may. Nàng không hiểu được, thích một người là cảm giác như thế nào.
(*) Con gái tô điểm vì người mình yêu.
__
Tiểu kịch trường:
Lục Sách: Chờ ta trở lại, ngươi sẽ biết
Tô Nguyên: … (khuôn mặt ghét bỏ)