Kiếp trước, nàng không được nghe chính miệng Lục Tĩnh Xu nói những lời này, vì vậy không khỏi nhớ lại chuyện trước kia.
Sáng hôm nay nàng không hề tới chỗ mẫu thân nhưng có gặp Tô Cẩm, lại tranh cãi, sau đó mấy người Lục Tĩnh Anh đến, Lục Tĩnh Anh và Tô Cẩm kẻ xướng người hoạ làm nàng cực kỳ tức giân phẩy tay áo bỏ đi nên không biết Lục Tĩnh Xu có nói chuyện Hàn phu nhân vào kinh.
"Năm nay biểu ca tham gia thi hội, biểu mợ lo một mình huynh ấy ở kinh thành nên giao mọi chuyện cho nhị biểu mợ rồi vội vàng tới kinh." Lục Tĩnh Xu mím môi cười: "Mấy hôm nay mẫu thân đều đang suy nghĩ thực đơn để chiêu đãi biểu mợ đấy."
Hàn Như Ngộ mới từ Tô Châu đến kinh thành không lâu, vì là con cháu vọng tộc, lại có sư phụ là đại nho Giang Nam Đàm phu tử nên vừa tới đã khiến mọi người chú ý, hơn nữa dung mạo cực kỳ tuấn mỹ, lại mới mười bảy tuổi nên có rất nhiều gia tộc muốn kết thân.
Lục tam cô nương Lục Tĩnh Nghiên cũng rất tự hào khi nhắc tới vị biểu ca này: "Thật ra biểu mợ cần gì phải lo lắng, biểu ca tài hoa như vậy, chỉ lo là có được giải Nguyên hay không thôi.
Đứng nhất trong kỳ thi hội, khẩu khí lớn thật, Tô Nguyên mím môi, nàng nhớ lại giọng điệu lạnh lùng bảo nàng có chết cũng phải làm quỷ Hàn gia của Hàn Như Ngộ, sắc mặt trầm xuống.
Tô Cẩm cười nói: "Chữ của Hàn công tử thật sự rất đẹp, tổ mẫu có cho chúng ta xem nói nếu chúng ta học được một phần mười thần vận này đã là tốt lắm rồi."
"Có gì khó đâu, lần tới để ta bảo biểu ca hướng dẫn một chút."
Tô Cẩm vội nói: "Như thế thật phiền quá."
Mặt tiểu cô nương hơi đỏ lên, Tô Nguyên xem ở trong mắt không khỏi than nhẹ, năm đó nghe tin nàng gả cho Hàn Như Ngộ, Tô Cẩm như phát điên mà ném giá y của nàng xuống đất dẫm nát. Khi đó có ai không hâm mộ nàng đâu, Hàn Như Ngộ có tài có mạo, gia thế lại cao, vào hàn lâm tương lai tất có tiền đồ vô lượng, loại sao chổi như nàng lại được gả tốt như thế có ai không nghi hoặc trong lòng.
Mà Tô Cẩm vì phụ thân mất nên phải giữ đạo hiếu, đến mười bảy tuổi vẫn chưa đính hôn, nàng ấy cảm thấy là do Tô Nguyên khắc chết phụ thân nên đẩy tất cả lỗi lầm lên người Tô Nguyên.
Tô gia không có Tô Thừa Phương thì dù có gia nghiệp có lớn đến đâu đi nữa thì danh vọng cũng không bằng được khi trước, đương nhiên trượng phu của Tô Cẩm cũng kém Hàn Như Ngộ. Tô Nguyên liếc nhìn Tô Cẩm, chỉ tiếc bọn họ cứ nghĩ mình sắp bay lên đầu cành làm phượng hoàng, nhưng cuối cùng lại chết trong thảm hại như thế.
Giống như lại cảm giác được cơn tuyết lớn ngày hôm đó, Tô Nguyên lạnh run cả người: "Chúng ta mau đi xem thược dược đi, tổ mẫu bảo ta và nhị tỷ hái một ít biếu di tổ mẫu đấy."
Vốn là tới xem thược dược nên không ai dị nghị gì, đều đi tới đông uyển.
Không khác gì trước kia, Lục Tĩnh Anh xem thường nàng, chỉ nói chuyện với Tô Cẩm, Lục Tĩnh Nghiên là người nịnh bợ Lục Tĩnh Anh nên đương nhiên là đứng ở bên kia, chỉ có Lục Tĩnh Xu sợ Tô Nguyên bị lạnh nhạt nên thường thường quay lại nói hai câu.
"Biểu mợ tới nên mẫu thân muốn nương cơ hội này để ta và muội muội cũng tham gia chuẩn bị, ta không biết phải làm sao bây giờ, thực đơn là mẫu thân chọn, chúng ta có thể làm gì đây?"
Tô Nguyên cười nói: "Nhị biểu thẩm muốn rèn luyện các ngươi mà, đây là chuyện tốt, các ngươi đến hỏi quản sự xem bình thường phải chú ý cái gì rồi cứ thế mà làm theo. Nếu sợ sơ suất thì đi hỏi di tổ mẫu, lão nhân gia người từng một mình quản lý Lục gia, tất sẽ chu toàn."
Lục Tĩnh Xu nghe xong cực kỳ kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng ấy thì tuy Tô Nguyên là thứ nữ nhưng dung mạo xinh đẹp, miệng lại lợi hại nên dù không hòa thuận với Tô Cẩm nhưng vẫn được lão phu nhân thương yêu, Tô Thừa Phương cũng không phân biệt đối xử với nàng, chẳng khác gì đích nữ thậm chí còn hơn Tô Cẩm, lại còn được Nguyễn Trân yêu thương nên hơi kiêu căng một chút. Nàng ấy vốn cũng chẳng trông cậy Tô Nguyên sẽ nói được điều gì đúng đắn ai ngờ lại đạo lý rõ ràng.
"Ngươi nói cũng có lý..."
Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Lục Tĩnh Xu, Tô Nguyên mới cảm thấy mình nói hơi nhiều: "Ta thường nghe tổ mẫu dạy như vậy." Lập tức chuyển chủ đề: "Hàn phu nhân mới tới kinh thành, chắc các ngươi phải mời rất nhiều khách nhỉ?"
"Nào có, biểu mợ không quá thích náo nhiệt, người trong nhà cùng ăn bữa cơm, lại mời vài nhà thân thích, thêm các ngươi, khoảng ba bốn bàn tiệc thôi."
Người trong nhà là chỉ Lục gia, không biết Lục Sách có về không? Kiếp trước hắn giữ lời giúp mình, nhất định sẽ có xung đột với Hàn Như Ngộ, Tô Nguyên cảm kích hắn giúp mình tròn tâm nguyện trước khi chết nên cũng có chút quan tâm: "Nhị biểu ca vẫn ở Đồng Châu ư, hắn có viết thư về cho các ngươi không?"
Lục Tĩnh Xu lắc đầu: "Ta không biết, huynh ấy có viết cũng là viết cho đường tỷ..."
Lục Tĩnh Anh có luyện võ nên tai rất thính, cười lạnh: "Nói đến hắn ta làm gì, có về hay không thì liên quan gì đến chúng ta, phụ thân cũng đã nói là không cần quan tâm tới hắn ta!"
Vẫn là bộ dạng thống hận đó, nếu là trước kia thì Tô Nguyên sẽ liên tưởng đến chính mình, Lục Tĩnh Anh ghét con thứ, hận Lục Sách đoạt mất vinh quang của Lục Vanh nên nhìn thấy thứ nữ Tô gia, nàng cũng ghét bỏ. Có điều bây giờ Tô Nguyên đã biết chuyện mấy năm tới, không biết khi phủ Quốc công bị xét nhà, Lục Tĩnh Anh có hối hận không?
Nếu đối xử với Lục Sách tốt hơn, thì có lẽ đã có thể tránh được kết cục ấy.
"Trước kia vì giúp hắn mà tam muội từng làm bẩn hết váy đẹp, vài năm không gặp nên cũng muốn hỏi một câu." Thật ra Tô Cẩm cũng thấy lạ khi Tô Nguyên hỏi đến Lục Sách vì lâu lắm rồi không nghe nàng đề cập tới, nhưng trước mặt Lục Tĩnh Anh chỉ biết lửa cháy đổ thêm dầu, chỉ mong Lục Tĩnh Anh sẽ càng ghét Tô Nguyên.
Quả nhiên Lục Tĩnh Anh nhướn mi: "Đều là người một đường, quả là nhân chi thường tình."
Thứ tử thứ nữ luôn thấp hơn dòng đích một bậc, có lẽ vì tâm lý này nên khi Lục Sách bị chó dữ cắn nàng mới giúp, mong là có thể cùng chung mối thù, chỉ tiếc Lục Sách nhanh chóng đi Đồng Châu nên không mượn được sức. Sau đó song thân qua đời, nàng tinh thần lụi bại, hối hận, thống khổ cả đời.
Mà nay được trọng sinh, Tô Nguyên đã không còn tâm tư này nữa. Nàng thầm nghĩ, nhất định phải nắm chắc tương lai trong tay, để phụ thân phụ mẫu một đời bình an.
Trên mặt Tô Nguyên không có một chút khó chịu, nào giống như không nghe thấy Lục Tĩnh Anh nói gì cả. Tô Cẩm không khỏi kỳ quái, hôm nay làm sao thế, trấn tĩnh như vậy.
Gian khổ giúp cho con người ta trưởng thành. Tô Nguyên đã nếm đủ đắng cay, sao có thể bị tiểu cô nương như Lục Tĩnh Anh chọc giận, cùng người khác cãi vã khiến mình mất mặt? Nàng vươn tay hái một bông thược dược: "Bông này nở đẹp thật, chắc di tổ mẫu sẽ thích, nhị biểu tỷ, tỷ mau lại xem này."
Lục Tĩnh Anh vài lần khiêu khích nhưng Tô Nguyên lại bao dung khiêm tốn, rất có phong thái của tiểu thư khuê các, Lục Tĩnh Xu vui mừng xem trong mắt, ban đầu nàng ấy hòa giải vì sợ không khí quá cứng ngắc chứ không phải có ý thiên vị Tô Nguyên, mà nay thật sự cảm thấy cái nhìn của mình đã thay đổi, cười bước lại:
"Gần đây di tổ mẫu khá thích màu đỏ, ngươi chọn hợp lắm."
Hai cô nương cười nói vui vẻ.
Vị đường muội này lúc nào cũng dịu dịu dàng dàng ra vẻ khoan dung rộng rãi,
giống hệt như mẫu thân Hàn thị của nàng ta, luôn tranh sủng với mẫu thân mình trước mặt tổ mẫu, Lục Tĩnh Anh cười lạnh đầy khinh thường.
Tô Cẩm cũng không muốn bất hòa với Lục Tĩnh Xu, kéo Lục Tĩnh Anh cùng đi hái hoa: "Không phải ngươi muốn làm gà hầm thược dược sao, ta thật muốn xem hương vị sẽ thế nào. Ngươi thích đỏ hay trắng, nhà ta màu gì cũng có, ngươi cứ hái đi nhưng nếu gà không ngon thì đừng trách ta chê nha."
"Bảo đảm cho ngươi ăn không dừng miệng lại được." Lục Tĩnh Anh nhướn mày, sai nha hoàn đi hái thược dược.
Hái liên tục được một giỏ lớn, đỏ vàng trắng đủ cả, hương thơm ngào ngạt xông vào khoang mũi; hai người bên kia cũng đã hái xong hoa cho Lục thái phu nhân.
Vì Tô Nguyên nhường nhịn nên hôm nay không có mâu thuẫn ầm ĩ gì lớn, mấy vị cô nương chơi cùng nhau đến trưa mới tan.
Trên đường về Bảo Thúy cả giận: "Nhị cô nương thật là, cánh tay lúc nào cũng quẹo ra ngoài, chẳng lẽ Lục đại cô nương còn thân hơn cô nương nhà mình sao?"
Bảo Thúy và Bảo Lục sàn sàn tuổi nhau, đều tới hầu hạ nàng từ ba năm trước, trước kia Tô Nguyên luôn nghĩ là Bảo Thúy quan tâm mình hơn vì nàng ta luôn kêu khổ cho mình, nói bậy sau lưng Tô Cẩm rất hợp tâm ý của nàng.
Khi đó thật sự là đơn thuần, cứ nghĩ như thế là tốt nhưng sau khi phụ thân mẫu thân mất, tổ mẫu không nhìn, Tô Cẩm thống hận, mình sống trong phủ gian nan còn không bằng một nha hoàn Bảo Thúy lại rời đi tới chỗ Tô Cẩm. Người hướng chỗ cao đi, phần nhiều là bản tính, xem ra Bảo Thúy không phải trung tâm.
Nàng nhíu mi: "Sau này không được nói thế nữa."
Giọng điệu thản nhiên pha chút trách cứ, Bảo Thuý giật mình, vội nhìn về phía Tô Nguyên. Dưới hàng lông mi dài của Tô Nguyên là đôi mắt lạnh như tuyết, có vài phần giống Tô Thừa Phương, rõ ràng trời sinh phong lưu song lại chẳng hề dễ gần. Trong lòng không khỏi hồi hộp than: "Nô tỳ cũng là lo cho cô nương.... nô tỳ không dám nữa."
Tô Nguyên liếc nàng ta một cái rồi bước đi.
Sáng sớm nha hoàn đã quét dọn nên giờ trong viện rất sạch sẽ, tảng đá lớn ngoài sân được nước rửa qua, sáng đến mức có thể soi gương. Nàng đứng trong đình viện, hồi tưởng lại những năm qua, cảm giác tựa như đã sống qua mấy đời.
Quả thực là đã cách xa một đời. Có những chuyện cũ sau khi cẩn thận suy nghĩ, cũng đã không còn chấp nhất nữa.
Trong lòng có sự trống rỗng không nói thành lời.
Tô Nguyên vào phòng, ngồi trước thư án cầm mấy quyển sách lên, đây đều là những thứ năm mười ba tuổi nàng thích, có rất nhiều thơ từ, cũng có thoại bản.
Bảo Lục bưng trà lạnh tới đặt bên cạnh.
Ánh nắng bên ngoài rọi xuống ấm áp làm nàng hơi buồn ngủ nhưng có những lúc nàng không dám ngủ, vì sợ tỉnh lại sẽ chỉ là một giấc mộng.
Cô nương hôm nay hơi lạ, Bảo Lục và Bảo Thúy nhìn nhau không biết phải nói gì, đúng lúc này bên ngoài có người nói gì đó, Bảo Thúy vội vàng ra ngoài, mãi không thấy quay lại.
Tô Nguyên ngẩng đầu hỏi: "Sao thế? Bảo Thúy đi lâu vậy, kêu nàng ấy vào đây."
Bảo Lục chưa kịp lên tiếng, Bảo Thuý đã chạy vào, nàng ta từ trước đến nay đều muốn lấy lòng Tô Nguyên, sao có thể giấu giếm điều gì, nhanh chóng báo cho nàng biết: "Cô nương, di nương không thoải mái, vừa nãy Huệ nương đi mời đại phu, nghe nói Huệ Nương đi một mình đi mời nữ đại phu ở Hoài Nhân đường dưới cầu, Thiền Y lo lắng nên mới tới đây nói một tiếng.”
Hai người kia đều theo mẫu thân tới đây từ Nguyễn gia, Huệ Nương lớn tuổi hơn, làm việc quyết đoán, Thiền Y thì cẩn thận nghiêm túc, nhưng sáng nay mẫu thân vẫn còn khỏe mà sao tự nhiên lại không thoải mái còn phải mời đại phu.
Tô gia xem bệnh đều mời danh y Hồi Xuân đường, Hoài Nhân đường chỉ là một y quán nhỏ, đây là không muốn làm lớn chuyện kinh động mọi người, chẳng lẽ...
Hôm nay nàng không nhịn được mà chạy tới chỗ mẫu thân, chẳng lẽ đã gây phiền toái, có phải tổ mẫu đã làm gì không? Mẫu thân dịu dàng lương thiện sao có thể là đối thủ của tổ mẫu được? Nghĩ kĩ một chút nàng lại lắc đầu, mấy năm nay tổ mẫu đều không ra tay với mẫu thân, nay lại càng không có lý do.
Vậy là có chuyện gì?
Nàng đứng lên đi được vài bước đột nhiên dừng lại, kiếp trước hôm nay không có gì xảy ra nhưng mấy hôm sau trong nhà vẫn mời đại phu tới khám cho mẫu thân, Tô Nguyên chợt nở nụ cười.