Tại Tây uyển, một tòa nhà nhị tiến(*) trong trạch viện, Nguyễn Trân vừa mới hầu hạ Tô Thừa Phương vào triều, lại bỗng nghe thấy tiếng nha hoàn bên ngoài kinh hô, nàng không biết có chuyện gì xảy ra, đang định hỏi thì cửa bật mở.
(*) Nhị tiến: một loại hình tứ hợp viện, tứ hợp viện do phòng ốc bốn phía hợp thành nên thường có một sân, nhị tiến là hai sân, tam tiến là ba sân.
Một tiểu cô nương đầu bù tóc rối, vọt vào như một cơn gió, bổ nhào vào lòng nàng khóc nức nở.
Nguyễn Trân vừa kinh ngạc, vừa lo lắng vội vàng hỏi: "Nguyên Nguyên, có chuyện gì thế?"
Lúc Tô Nguyên ra đời, có một vị tiên sư họ Vương chuyên phán mệnh tới nhà họ, nói rằng tiểu cô nương mệnh cách sang quý, tử khí đông lai, sau tính toán một chút lại phán rằng ngũ hành của nàng thiếu thuỷ... "nguyên chỉ lễ lan", nên Tô Thừa Phương lấy chữ "Nguyên" đặt tên cho con gái
Giọng mẫu thân dịu dàng vang bên tai, Tô Nguyên lại khóc không thể kiềm chế được. Đã bao năm rồi, Tô Nguyên mong được gặp mẹ biết bao, để có thể được rúc vào lòng người như thế này, nhưng tất cả chỉ là mơ mộng hão huyền. Nàng ôm chặt lấy eo mẫu thân, khóc ướt cả một mảng áo của Nguyễn Trân mà vẫn chưa dừng được, cứ thút tha thút thít.
"Nguyên Nguyên" Nguyễn Trân chưa bao giờ thấy con gái mình như thế này, nên càng lo lắng, xoa đầu nàng hỏi: "Rốt cuộc làm sao thế? Mau nói cho ta biết."
"Mẹ..." Tô Nguyên gọi: "Mẹ!"
Nguyễn Trân cả kinh.
Tuy Tô phu nhân đã qua đời mười mấy năm, Tô Thừa Phương không tái giá nhưng Nguyễn Trân vẫn không cho Tô Nguyên gọi mình là mẹ, bởi dù sao Nguyễn Trẫn cũng chỉ là tiểu thiếp. Nhưng giờ Tô Nguyên nào quan tâm được đến nhiều như vậy, nàng chỉ muốn giải tỏa hết tất cả tưởng niệm, hối hận, tự trách, gọi thêm thật nhiều tiếng mẹ.
Đứa nhỏ này thật sự là kỳ lạ, Nguyễn Trân sốt ruột đến sắp khóc, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Tô Nguyên biết nếu cứ như thế này, không chỉ khiến mẫu thân lo lắng mà nếu không mau bình thường trở lại sợ rằng còn kinh động đến tổ mẫu, Tô Nguyên vùi đầu vào ngực nàng, thì thầm: "Vừa rồi con gặp ác mộng!"
Nguyễn Trân nghe vậy dở khóc dở cười, khẽ thở dài: "Thì ra là thế, ta còn nghĩ là..." Nguyễn Trân đặt tay lên đầu nàng: "Khóc nhiều như vậy, nếu là mộng thì nên biết là giả chứ, sao có thể là thật được." Nói xong lấy khăn mặt nha hoàn cầm tới, chăm chú lau cho Tô Nguyên.
Tô Nguyên ngẩng đầu nhìn không chớp mắt.
Mẫu thân vẫn đẹp y như trong trí nhớ, mắt hạnh to tròn, hàng mi cong vút tựa trăng non, khi cười lên lại vô cùng ngọt ngào, có thể giúp người ta quên đi phiền não, đột nhiên nàng lại muốn khóc tiếp. Ngày đó xe ngựa lao xuống cầu, mẫu thân không để ý an nguy mà bảo vệ nàng trong lòng, lưng đập vào tảng đá nhất định là rất đau, nhưng mẫu thân lại cố nén mà cười với nàng, bảo nàng đừng sợ.
Tô Nguyên gần như không thở nổi, cúi đầu xuống, cấu mạnh vào lòng bàn tay mình.
Đau đến đổ mồ hôi.
Đây không phải mơ, rõ ràng mẫu thân vẫn còn sống, đang ở ngay trước mặt mình, nàng thật sự đã quay lại năm mười ba tuổi, nếu vậy thì có thể tránh được mọi thứ rồi.
Nguyễn Trân lau khô nước mắt, cười nói: "Đừng khóc nữa." Nàng nói với Bảo Lục và cả Bảo Thúy vừa chạy tới phía sau: "Cô nương gặp ác mộng, các ngươi nên trấn an, sao lại để cô nương bị dọa thành như vậy?"
Hai nha hoàn cúi đầu, Bảo Lục ngập ngừng: "Tất cả đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không chăm sóc tốt cho cô nương, xin cô nương trách phạt."
Làm sao Bảo Lục ngăn lại được? Lúc ấy mình vừa ngạc nhiên vừa vui mừng đến sắp điên, chỉ sợ mấy con trâu cũng kéo không lại, Tô Nguyên nói: "Không trách ngươi, chỉ là ta muốn gặp di nương." Nàng giữ chặt tay áo Nguyễn Trân: "Con dùng bữa sáng ở đây được không?"
Từ trước đến nay Nguyễn Trân ngủ không sâu, Tô Thừa Phương lại thường xuyên nghỉ ở nơi này, sáng phải dậy sớm hầu hạ nên thường ngủ bù, tới giờ Thìn mới dậy, hoặc là đi hầu hạ Tô lão phu nhân, nếu Tô lão phu nhân không cần thì ở trong phòng đánh đàn, viết chữ, nhưng nãy bị Tô Nguyên nháo như vậy, đã sớm không còn buồn ngủ.
Nhưng Tô Nguyên như vậy cũng không tốt, Nguyễn Trân hơi do dự.
Tô Nguyên ngẩng đầu, liên tục lắc lắc tay áo mẫu thân.
Tiểu cô nương rất xinh đẹp, giống mình đến bảy phần, mi cong sống mũi dọc dừa, có ba phần giống Tô Thừa Phương, một đôi mắt hoa đào, đuôi mắt hơi vểnh lên, lúc nhìn người khác dường như có ánh nước, dù là người xa lạ cũng chẳng nỡ cự tuyệt, huống chi đây còn là con gái ruột của mình, rốt cuộc Nguyễn Trân không lay chuyển được nàng bèn dặn nha hoàn: "Bảo phòng bếp làm một bát canh thược dược."
Tháng năm là mùa của thược dược, phía Đông uyển Tô phủ trồng rất nhiều loại thược dược, dị phẩm như Liên hương bạch, Quan Âm diện cũng có. Cũng nhờ tổ tông Tô gia kinh doanh trăm năm, của cải rất nhiều, không riêng gì hoa và cây cảnh quý hiếm, thi họa quý báu cũng không ít, nhưng từ lúc phân gia thời ông cố, non nửa đồ tốt đều bị Tô gia bên ngõ Liên Hoa mang đi.
Nhà của Tô Nguyên ở bên cạnh cầu Sái Kim.
"Làm đậu hủ nữa!" Nguyễn Trân lại chọn thêm món con gái thích ăn.
Tô Nguyên cười cong cả đuôi mắt.
Không chỉ được ăn món mình thích, còn được ngồi ăn với mẫu thân, nàng vui đến mức không kiềm chế được.
Nguyễn Trân thấy lạ, bình thường cũng hay ăn mà sao đứa nhỏ này lại vui mừng như vậy, bà kéo Tô Nguyên ngồi xuống cười nói: "Hôm qua lão gia có nói với ta, lão phu nhân mời một vị nữ tiên sinh đến dạy các con, chắc hai ngày nữa sẽ tới, con phải đi học cho tốt, đừng ồn ào với Nhị cô nương, đừng khiến nữ tiên sinh khó xử."
Năm nay nàng mười ba, Tô gia Nhị cô nương Tô Cẩm mười bốn, sang năm là đến tuổi cập kê, Tiểu cô nương qua mười lăm tuổi sẽ nhanh chóng có người tới cầu hôn nên lão phu nhân muốn các nàng trở nên xuất chúng hơn nữa. Nhưng Nguyễn Trân nhắc tới Tô Cẩm cũng là sợ nàng gây chuyện.
Tô Cẩm là đích nữ, vốn đã có quan hệ không tốt với Tô Nguyên, sau lại không biết nghe ai châm ngòi nói là sau khi Tô Nguyên sinh ra thì Tô phu nhân bệnh chết, nên chắc chắn rằng Tô Nguyên khắc chết mẫu thân mình, từ đó vô cùng ghét người muội muội này. Tô Nguyên cũng không phải kiểu ngồi chờ bị bắt nạt nên hai người thế đồng nước lửa, có điều đã qua một đời, giờ Tô Nguyên không còn là một tiểu cô nương nữa.
Trong lòng nàng, chút ân oán nhỏ này với Tô Cẩm chẳng là gì so với cực khổ sau này. Nhưng liệu Tô Cẩm có đồng ý hòa giải không, nàng ta cáu giận với mình không chỉ một hai lần, Tô Nguyên nhíu đôi lông mày thanh tú: "Nước sông không phạm nước giếng, nàng ta không chọc con thì con cũng sẽ không đi chọc nàng ta." Không muốn nhiều lời thêm chuyện này nên nàng túm lấy tay áo mẫu thân: "Người chải đầu cho con đi."
Nàng vội vã đến đây nên tóc tai rất bù xù.
Nguyễn Trân ôi chao một tiếng: "Ta lại quên mất chứ." Vội nói với Bảo Lục: "Mau về lấy y phục của cô nương tới đây." Tóc chưa chải, mà y phục cũng không chỉnh tề.
Bảo Lục dạ rồi nhanh chóng chạy đi lấy, Kết Hương thì vội vã lấy lược sừng bò mang qua.
Chưa cập kê nên tiểu cô nương không thể búi tóc, Nguyễn Trân chải cho nàng kiểu đuôi én, cài một châu hoa nạm vàng. Tay nàng làm rất nhẹ nhàng, Tô Nguyên thoải mái nhắm mắt lại.
Bộ dáng hưởng thụ của con gái làm Nguyễn Trân bật cười, lại chải tóc cho nàng lâu hơn một chút.
Khi phòng bếp bưng đồ tới, hai người mới cùng ngồi xuống bàn ăn.
Bất tri bất giác trời đã sáng, ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ chiếu vào, xen lẫn với mùi hoa sơn trà thoang thoảng.
Tô Nguyên ăn rất nhiều, cũng hơi buồn ngủ, dựa vào Nguyễn Trân nghe nàng đọc thơ của Tào Thuật Chi.
Tuy mẫu thân xuất thân thương hộ nhưng từ nhỏ cũng được nữ tiên sinh dạy chữ, Nguyễn lão gia và Nguyễn thái thái đều rất thương yêu người, chiều chuộng như hòn ngọc quý trên tay, Nguyễn Trực thì ngàn y trăm thuận với người muội muội này. Có thể do từ nhỏ được bảo vệ nên khi Nguyễn gia gặp chuyện không may, mẫu thân khờ dại đơn thuần tin lời bà cô làm chuyện sai lầm, bằng không với dung mạo và gia cảnh giàu có của người sầu gì tìm không được hôn phu mà phải đi làm thiếp.
Tô Nguyên khe khẽ thở dài.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, nha hoàn bên người Tô lão phu nhân chạy tới truyền lời: "Lão phu nhân thỉnh cô nương và di nương tới phòng chính, nói có nữ tiên sinh tới, để các cô nương bái kiến."
Xem ra lão phu nhân đã biết hành động sáng nay của Tô Nguyên, sau khi sinh con không lâu, Tô phu nhân đã tạ thế, Tô Cẩm mới một tuổi, lão phu nhân rất đau lòng nên nuôi bên người, vì thế đương nhiên là không có thời gian quan tâm tới Tô Nguyên, vậy là Tô Thừa Phương liền để nàng cho Nguyễn Trân quản. Bốn năm sau lão phu nhân muốn Tô Thừa Phương tái giá nên không cho phép Nguyễn Trân gần gũi Tô Nguyên, nhưng lúc ấy con gái đã quen với mẹ rồi.
Vì thế nên Nguyễn Trân rất đau đầu, may mà Tô Nguyên biết đúng mực, trước mặt lão phu nhân cũng biết lấy cớ.... nay khóc thành như vậy, mình lại không đành lòng, nghĩ vậy, nàng chỉ có thể thầm than: "Chúng ta mau đi thôi."
Tô Nguyên theo sau, muốn nắm tay mẫu thân nhưng nhìn nô tỳ xung quanh lại rụt tay về.
Tô gia ở kinh thành đã rất lâu rồi, từ một tòa nhà nho nhỏ đến đại viện tứ tiến như bây giờ, phải trái đều thông nhau, thông với một tòa tam tiến và hai tòa nhị tiến, sau đó xây thêm bốn sân riêng, chính giữa có xây gác lầu cong cong, nghiễm nhiên cũng là danh môn đại hộ ở kinh thành. Viện của lão phu nhân là tòa tam tiến phía đông, hạ nhân đều gọi là Đông uyển.
Vừa đi qua hành lang nhỏ tòa bên, Tô Nguyên đã nghe thấy tiếng Tô Cẩm cười lạnh ở đối diện, Tô Cẩm mặc bộ áo mùa hè màu xanh nhạt nhướn mày: "Tam muội, ta không biết muội lại ở Tây uyển đấy."
Tô Thừa Phương không có con trai, con gái cả đã xuất giá vài năm, hai đứa con gái còn lại đều ở Đông uyển, mà Nguyễn Trân ở Tây uyển.
Nguyễn Trân đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Là ta giữ Tam cô nương lại dùng bữa...."
Thấy Nguyễn Trân ôm hết chuyện về mình, Tô Nguyên rất không thoải mái, Tô Cẩm luôn thích nói mát như thế này, nếu là Tô Nguyên ngày trước chắc chắn sẽ không nhịn được, nhưng mọi góc cạnh của nàng đã bị kiếp trước mài nhẵn rồi, sao còn tranh chút võ mồm khiến mẫu thân bất an cơ chứ. Tô Nguyên bình tĩnh nói: "Dù ta làm gì cũng có tổ mẫu, phụ thân dạy bảo."
Ngụ ý, hai người cùng thế hệ, Tô Cẩm đừng xen vào.
Giọng điệu thản nhiên này không giống lúc trước, vội vàng mỉa mai, nổi trận lôi đình, lộ rõ vẻ không cam lòng của thứ nữ, Tô Cẩm luôn xem như một trò vui, nên cứ cố ý đi đùa cợt.
Nhưng hình như hôm nay không có hiệu quả, nàng ấy không khỏi sửng sốt, sững sờ nhìn theo bóng Tô Nguyên và Nguyễn Trân tới phòng chính.