Tôi quay người nhìn lại nơi phát ra tiếng nói đó, một anh chàng điển trai nhìn xuống tôi cùng một nụ cười tỏa nắng.
"Tía má ơi, đẹp trai vãi, gương mặt cùng với nụ cười này vô trường phải biết bao nhiêu cô gái đổ lên đổ xuống đây" - Tôi thầm thán phục trong lòng.
"Mày có phải là Tô Dương Hạ không?
Chàng trai nghiêng đầu sang một bên với ánh mắt tò mò nhìn tôi.
Tôi chợt tỉnh lại, hàng ngàn dấu chấm hỏi trong đầu tôi:
"Sao cậu lại biết tôi? Chúng ta từng gặp nhau rồi à?"
Tôi nhận ra anh chàng trước mặt hơi khựng lại một chút, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Anh gật đầu, từ từ nói tiếp:
"Đã từng gặp, còn rất quen là đằng khác"
Trời đất ơiiii, tính tôi vốn dĩ đã "não cá vàng" rồi mà còn gặp anh chàng trước mắt này bảo: "còn rất quen là đằng khác" làm ký ức của tôi xoay như chong chóng nhưng vẫn không nhận ra là ai. Tôi hận đến nỗi muốn ai lấy búa đập vào đầu tôi để tôi nhớ lại đi cho rồi huhu.
Nghe tiếng còi xe buýt tôi đợi sắp đến trạm, tôi quắc tay để đón xe, mặc kệ anh chàng đẹp trai thẫn thờ đứng đó.
Khi tôi sắp lên xe buýt. Anh níu áo tôi lại, bảo:
"Thật sự không nhớ tao sao? Ít ra mày cũng phải biết tên tao chứ Hạ?"
"Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ cậu là ai cả, giờ tôi phải đến trường rồi, tạm biệt" - Tôi trả lời vội vàng rồi nhanh chóng lên xe.
Sau khi cánh cửa buýt khép lại, tôi nhận ra chàng trai nhìn tôi với ánh mắt bất ngờ xen lẫn chút thất vọng. Nhưng mà còn cách nào khác đâu, tôi đã không thể nhớ ra anh ta là ai.
~~~~~~
Bước đến cổng trường, tôi liếc nhìn đồng hồ, còn tận 15 phút nữa mới vào học. Khung cảnh trường cũng chẳng thay đổi gì nhiều lắm, chỉ có sơn mới lại trường một màu trắng tinh. Lớp sơn mới trắng lại của nhà trường tạo nên bức tranh mới, tinh tế và tươi sáng. Màu trắng nhẹ nhàng nhưng đầy tinh tế, làm nổi bật vẻ đẹp của kiến trúc. Những cây mới trồng trong trường mang lại không khí tươi mới và sự sống động với màu xanh lá nổi bật. Mỗi chiếc lá như là một nét vẽ tự nhiên, tạo nên bức tranh thiên nhiên tuyệt vời.
Tôi vừa đi xung quanh vừa gợi nhớ lại ký ức năm lớp 10, nơi đây đã từng lưu lại dấu chân của mỗi người xen lẫn niềm vui và nỗi buồn. Dưới ánh nắng trời ban mai, sân trường khi đó rộn ràng với những đám học sinh lớp 10 tập trung lại. Tiếng cười, tiếng nói vang lên, kết tinh thành bức tranh sống động của những kỷ niệm ngọt ngào năm 10..
Bước chân nặng trĩu, tâm trạng nồng nàn, hồi hộp bước vào lớp 11. Sân trường quen thuộc giờ trở nên mới lạ, nhưng bằng sự hứng khởi và lo lắng, nó làm cho mỗi buổi học trở thành một chặng đường mới tràn đầy thách thức và hứa hẹn sau này.
Tôi đang mải đi xem khung cảnh gợi nhớ quá nhiều hồi ức đẹp đẽ này đến nỗi có người đi bên cạnh tôi mà tôi không hay biết.
"Dương Hạ, mày đang nhìn gì đấy?"
Tôi giật thót tim, như sắp nhảy khỏi lồng ngực, nhưng chốc chốc tôi định hình lại nhận ra giọng nói quen thuộc, hóa ra là Lưu Hà An - con bé bạn thân nhất của tôi.
"À, tao chỉ đi xung quanh để nhớ lại năm lớp 10 thôi" - Tôi vui vẻ đáp lại nó.
"Ừ, công nhận năm đó vui thật đấy, ước gì năm nay cũng như vậy, Hạ nhỉ?"
'Reng....reng....reng'
"Đến giờ vào lớp rồi" - con bé níu tay áo tôi dắt tôi chạy như bay, "Lên lẹ đi, 15 phút nữa giáo viên mới vào, tao với mày lên tám chuyện tiếp"
Con bé vẫn háo hức kể chuyện như ngày nào. Tôi gật đầu, bảo:
"Được, lên lớp rồi nói chuyện tiếp."
Tiếng chuông đầu năm đã hồi vang lên, như một làn sóng âm nhạc mang theo hồn xuân, len lỏi từ ký ức hè qua. Nó nhấn mạnh sự bắt đầu mới, kích thích tâm trạng của học sinh bằng những cảm xúc đan xen của hứng khởi, lo lắng, và hi vọng. Tiếng chuông là biểu tượng của sự chuyển giao, mở ra một trang mới trong cuộc hành trình học tập, tạo nên bước đi quan trọng và khám phá đầy ý nghĩa trong năm học mới này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT