Sầm Gia Hành nắm giữ bí quyết đầu thai, trời sinh là cục cưng của mọi nhà. Bé con có sự tự tin tuyệt đỉnh kiểu ai cũng sẽ thích mình, nên gặp ai cũng cười. Mà nhóc Alpha có giá trị nhan sắc quá cao, cười lên đáng yêu muốn chết, thật đúng là hai thái cực với lúc khóc.
Sầm Gia Hành quá giỏi khóc.
Đây là cảm tưởng duy nhất của Heinz Norman sau nửa năm chăm con.
Bé con đói bụng sẽ khóc, khát sẽ khóc, không vui khóc, nhớ papa cũng khóc. Khóc là con đường duy nhất để bày tỏ cảm xúc của trẻ sơ sinh, đồng thời không phân biệt ngày hay đêm.
Sau khi sinh Sầm Gia Hành, Sầm Dao bận rộn với "công trình trăm năm", công việc hoàn toàn vắt cạn sức lực của cơ thể vừa trải qua sinh nở. Thế nên vì sự nghiệp của Sầm Dao, mọi thứ của Sầm Gia Hành do Heinz tiếp quản. Hắn quang vinh bước lên con đường năm xưa của cha mình, pha sữa dỗ ngủ thay bỉm, đủ loại kĩ năng đều max điểm. Một đêm nào đó Sầm Gia Hành gào mồm khóc, Heinz tốn hai tiếng cuối cùng cũng dỗ ngủ được ông tướng này, ý nghĩ đầu tiên của hắn là, chẳng trách hồi đó cha hắn chết sống không chịu có thêm đứa con nữa.
Ý nghĩ thứ hai là, Heinz cảm thấy mình đã hiểu tại sao hai cha con họ nhìn nhau đã thấy ghét.
Sầm Gia Hành được 8 tháng, Sầm Dao vì dự án không thể không đi công tác liên tục. Heinz vô tình tiếp tục nghỉ nửa năm trước sự van nài khóc không ra nước mắt của Andrew. Anh ta gần như tuyệt vọng: "Nguyên soái, chăm con vốn là trách nhiệm của Omega mà!"
Lúc ấy Heinz đang nấu bữa phụ cho Sầm Gia Hành, nhóc con này quá hiếu động, mới đặt ngồi ngay ngắn đã xiêu xiêu vẹo vẹo chuẩn bị bò ra khỏi vòng an toàn. Heinz kêu tên thằng bé, Sầm Gia Hành bị dọa, miệng méo xẹo, đôi mắt xanh lập tức ầng ậng nước chực khóc. Heinz thuần thục đút cho thằng nhỏ núm v,ú cao su, xoa đầu con trai, sau đó nói với Andrew: "Thượng tá, tôi hiểu tại sao vợ cậu luôn đòi ly hôn với cậu rồi."
Andrew không còn lời nào để nói, xám xịt cúp máy.
Sầm Gia Hành chảy dãi ròng ròng nhìn hắn, vung vẩy đôi tay ngắn cũn cỡn đòi ôm. Heinz cúi xuống đặt thằng bé trong khuỷu tay, nhấc lên, nhướng mày bảo: "Giỏi quá, không khóc, thưởng cho nói chuyện video với papa nửa tiếng."
Hai chữ papa kích hoạt công tắc hạnh phúc của Sầm Gia Hành. Nhóc con ôm cổ Heinz toét miệng cười, trét đầy nước miếng lên mặt hắn. Nhãi con này rất là biết nhìn đồ ăn trong đĩa của người khác, nhóc hoàn toàn biết cái gì gọi là cậy sủng mà kiêu với người cha Alpha chăm chút cho mình từng tí. Ở trước mặt Heinz, Sầm Gia Hành đúng chuẩn một ông tướng, gan to tới nỗi có thể vừa nhéo tai cha mình vừa giãy đạp lung tung gào mồm khóc trong ngực hắn.
Mà lá gan của nhóc này béo được như vậy hoàn toàn là nhờ khuôn mặt nhỏ kia. Sầm Gia Hành xinh xắn tới mức không giống một Alpha, khuôn mặt trẻ thơ phúng phính nhìn sao cũng thấy nét tinh xảo của Sầm Dao. Gương mặt nhỏ tự có buff làm giảm tức giận của Heinz, đến mức nhóc con chưa từng sợ khuôn mặt băng giá của cha mình.
Bởi vì trong tiềm thức, Sầm Gia Hành biết cha bé sẽ không nỡ mắng bé.
Nhưng ranh con này ở trước mặt Sầm Dao lại hoàn toàn khác. Dù cho Sầm Dao vẫn luôn áy náy và ít có thời gian ở bên con, nhưng Sầm Gia Hành với Sầm Dao luôn vừa ngoan vừa đáng yêu. Thậm chí còn hiểu chuyện tới độ biết papa không thể bế mình lâu, Sầm Dao chỉ cần bế hai phút là nhóc con đã đòi cha bế, sau đó không hề xấu hổ ngồi trên khuỷu tay của cha ô ô a a chảy nướ,c miếng làm nũng với Sầm Dao.
Giống như lúc này, Sầm Gia Hành vừa rồi còn ấm ức trề miệng chảy n,ước dãi, vừa thấy mặt Sầm Dao hiện lên là cười. Trái tim Sầm Dao tan chảy trước khuôn mặt tươi cười của bé Alpha, dịu dàng nói: "Hôm nay bé con ngoan quá!"
Heinz nhéo cái mặt mập của nhóc con, thẳng thừng vạch trần bộ mặt thật: "Ngoan con khỉ, chỉ có trước mặt em là nó thích thể hiện vậy thôi."
Sầm Gia Hành há miệng cắn ngón tay Heinz. Heinz lạnh te bóp miệng nhóc, Sầm Gia Hành bị ép chu môi, định ngoạc mồm khóc, lại nghe thấy tiếng Sầm Dao cười. Nhóc con ngẩng lên nhìn cha, cha nhóc nhướng mày, ý là có giỏi thì khóc đi, khóc xem papa còn nói con ngoan nữa không?
Sầm Gia Hành ấm ức chớp mắt, sau đó vùi mặt vào ngực Heinz.
Sầm Dao cười lớn hơn.
Heinz cũng không nhịn được cười, nâng m.ông Sầm Gia Hành để nhóc con có thể thoải mái hơn, nhìn Sầm Dao trong màn hình: "Mai em về à?"
Sầm Gia Hành lập tức quay đầu nhìn y, hai cặp mắt xanh giống nhau như đúc nhìn mình chằm chằm, Sầm Dao thấy đáng yêu muốn chết, lập tức chụp màn hình, cười nói: "Vâng, hôm nay khảo sát rồi họp xong hết rồi, sáng mai 11 giờ sẽ tới sân bay thủ đô."
"Vậy anh tới đón em." Heinz nói: "Mai bộ quân sự có cuộc họp, anh mang con theo."
"Vâng." Sầm Dao thở dài. Y thật sự quá bận, công trình trăm năm mang tầm cỡ quốc gia rơi trên vai, lần này Sầm Dao thật sự là người đứng đầu và tổng phụ trách, bị vô số người theo dõi, vinh quang và trách nhiệm luôn đi đôi với nhau. Sầm Dao biết Heinz không thích mình áy náy, nên cũng không tiếp tục đau buồn, rủ mắt nhỏ giọng bảo: "Em nhớ anh quá."
Heinz cười, che mắt và tai Sầm Gia Hành, nhóc con lập tức không vui, đến khi tay của cha lùi ra thì papa đã đỏ mặt nói với nhóc: "Bye bye bé con nhé, mai papa mang quà về cho con có được không?"
Sầm Gia Hành: "A a."
Sầm Dao: "Bé con phải nghe lời cha nha, mỗi ngày cha chăm sóc bé vất vả lắm đó."
Sầm Gia Hành: "A a."
Papa tươi cười tắt video, Sầm Gia Hành ở trong ngực Heinz đứng dậy thơm má cha. Thế là hắn biết ông tướng này đã hài lòng, xách theo vào phòng tập quyền anh.
Phòng tập quyền anh chỉ là một cái vòng tròn đỏ phân chia khu vực an toàn, Heinz cởi trần bắt đầu đấm đá, Sầm Gia Hành ở ngoài tốn sức lay rào chắn a a kêu. Đại khái là Alpha trời sinh đã hướng tới sức mạnh, nên lúc này có la hét cỡ mấy nhóc con cũng không mệt, trong đôi mắt xanh toàn là sự sùng bái và khát vọng với cha.
Sầm Gia Hành vui nhất là khi Heinz đầm đìa mồ hôi bế nhóc lên, bởi vì pheromone của Heinz khiến nhóc cực kì thoải mái. Sầm Gia Hành ngồi trên khuỷu tay Heinz, cứ cố với găng quyền anh còn to hơn đầu mình, bị Heinz vô tình ngăn cản.
"Bẩn lắm, con động vào lại ốm." Heinz rất biết trị nhóc con này: "Tắm nào, hai tuổi trở lên có thể nghịch."
Sầm Gia Hành lại trét đầy nước bọt lên mặt Heinz.
Khó khăn tắm xong cho cậu ấm này, Heinz cuối cùng cũng rảnh, tựa vào đầu giường xử lý công việc chồng chất cả ngày, Sầm Gia Hành thì bò loạn trên đùi hắn. Đúng lúc này Xazor gọi tới.
"Chào buổi tối." Vừa kết nối Xazor đã thấy khuôn mặt cười của Sầm Gia Hành, không khỏi cười theo: "Gia Hành vẫn chưa ngủ à."
Heinz xách bé con sang một bên: "Thằng nhóc này dồi dào sức lực lắm, ngủ cũng phải dỗ."
"Tôi nói thật, ông đường đường là nguyên soái, ở nhà làm vú em toàn thời gian như thế không thấy bứt rứt à?" Xazor nói: "Gọi Sầm Dao về đi, chăm con là trách nhiệm của Omega mà? Dự án trăm năm có quan trọng tới mấy thì cũng không thể để con thiếu tình thương được."
Heinz đã miễn dịch trước những phát biểu ngu si của gã, cay nghiệt giễu cợt: "Bảo sao Lâm Tư Gia thà tay trắng rời nhà cũng nhất quyết phải ly hôn với ông."
Nỗi đau bị chọc ngoáy, sắc mặt Xazor trở nên cực kì xấu xí. Gã im lặng nửa ngày, mãi sau mới nói: "Tôi không biết phải làm sao mới níu kéo được cô ấy, đơn xin ly hôn thứ ba đã gửi tới EP của tôi rồi, rõ ràng tôi muốn làm lại."
"Thế ông dựa vào đâu mà cho rằng chỉ cần bản thân cảm động, muốn bắt đầu lại là có thể đền bù tổn thương ông gây ra cho Lâm Tư Gia?" Giọng điệu Heinz vẫn lạnh lùng như trước: "Ông đúng là bị chiều quen thói đấy Xazor."
"Tôi biết, tôi biết, nhưng tôi đang sửa lại mà." Xazor rất đau khổ: "Tôi đã học cách cho cô ấy tôn trọng, kí tên rồi, cũng thả cô ấy đi rồi."
"Rốt cuộc ông đau khổ cái gì?" Heinz cười khẩy: "Cái gì gọi là thả cô ấy đi, chừng nào thì ông mới ý thức được, vợ ông, Omega của ông là một con người, cô ấy bình đẳng với ông, chứ không phải phụ thuộc vào ông, càng không phải vật phẩm."
Sầm Gia Hành bị Heinz dọa, hơi sợ nhìn hắn. Heinz che mắt bé con, ôm nhóc vào lòng, giọng điệu mềm mại hơn: "Xazor, tôi thật sự không muốn nói ông. Những năm qua vì Budo chúng ta đã cãi nhau rất nhiều lần, chỉ cần ông biết thông cảm một chút thì đã không cứng rắn ép Lâm Tư Gia ở bên mình trong suốt 6 tháng qua."
Heinz lưu loát cúp máy, không che mắt Sầm Gia Hành nữa, thơm lên mặt nhóc một cái, dặn dò: "Sau này không được học theo chú Xazor đâu nhớ chưa?"
Sầm Gia Hành ôm cổ Heinz cười tít mắt.
Bộ quân sự theo lệ sẽ tổ chức hội nghị vào mỗi tháng, một tiếng nữa là bắt đầu cuộc họp, cổng chính của bộ quân sự đã có Andrew và một đám phóng viên xếp hàng chờ sẵn. Phóng viên đến từ tờ báo <Thế giới quân sự>, gần như tháng nào cũng sẽ hợp tác với bộ quân sự soạn một bài. Ban đầu Andrew không đồng ý, dù sao ai cũng biết Heinz Norman ghét nhất là mấy thứ này, nhưng phóng viên hết lời thề thốt là chỉ chụp ảnh thôi, lại thêm nhiệm vụ tuyên tuyền hàng tháng, Andrew không thể không cúi đầu trước công trạng.
8 giờ 30 phút sáng, nửa tiếng nữa là cuộc họp bắt đầu, chiếc xe bay quen thuộc cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Nghiệm chứng thân phận thành công, cửa xe bay mở ra, tất cả ống kính của phóng viên tập trung tại đây. Bắp chân thon dài được bọc trong đôi ủng chiến bóng lưỡng đặt xuống đất, ống kính thuận theo đó đi lên, là thắt lưng to siết chặt vòng eo gầy mạnh mẽ, sau đó là kim tuyến tua cờ tinh xảo trên phần ngực rắn chắc gợi cảm, huy chương và quân hàm lấp lánh. Ống kính dừng lại trên khuôn mặt nghiêm túc tuấn tú của Alpha, tất cả sững sờ.
Áo choàng đỏ tươi giơ lên, trên khuỷu tay của Alpha mặc bộ quân phục phẳng phiu là một bé con đang nằm ngáy o o.
Bé con này trắng nõn xinh xắn, siêu đáng yêu, tóc đen mềm hơi xoăn, mặt ngủ đỏ bừng, được áo choàng của Heinz bọc lấy, nửa mặt vùi vào cổ Heinz.
Lúc này họ mới phát hiện, lần đầu tiên quân phục của Heinz Norman đánh mất sự nghiêm chỉnh kín đáo. Vì không để cho vải quân phục cứng rắn tì vào khuôn mặt non mềm của bé Alpha, Heinz Norman còn không thắt cà vạt, cởi cả cúc áo khoác và ba cái cúc áo sơ mi bên trong.
Tất cả im lặng, một lúc sau, chủ biên quyết định thật nhanh, "tách" một tiếng chụp lại khoảnh khắc này.
Ánh mắt lạnh lẽo đầy uy nghiêm của Alpha liếc về phía Andrew, Andrew thầm rên trong lòng, ngoài miệng nói: "Nguyên soái, đây là nhiệm vụ tuyên truyền."
Đại não của anh ta điên cuồng vận chuyển, chợt lóe lên ý tưởng: "Cuộc họp sắp bắt đầu rồi ạ, kết thúc sớm thì ngài có thể tới sân bay sớm hơn."
Ánh mắt tử vong biến mất, Andrew nhờ vào sự nhanh trí của bản thân tìm được đường sống.
Một tiếng sau, ảnh Heinz Norman mặc quân phục bế Sầm Gia Hành lên hot search Tinh Võng, còn ngồi yên ở đó không xuống, độ thảo luận tăng vùn vụt.
"Ai mà ngờ được nam thần của Liên Bang lại trở thành vú em chứ (châm thuốc)"
"Aaaaaaaa nhưng mà đẹp trai vãi mèn ơi, kiểu gap moe siêu siêu ngầu ấy, mê vãi ư ư ư, tôi cũng muốn có kiểu A tuyệt vời siêu đỉnh này."
"Lầu trên à, tui hiểu đấy, Norman có một cái ảnh tư thế tương tự bức này nè, chẳng qua lúc đó là ôm súng, giờ ôm con mà tôi còn mê hơn cả ôm súng ư ư, đẹp trai quá mlem mlem."
"Để con theo họ Sầm Dao thì thôi, lại còn ở nhà chăm em bé, tư thế ôm quá tiêu chuẩn thành thạo, mẹ nó đứa nào bảo Heinz Norman là thẳng A ung thư đấy. Tất cả thẳng A ung thư có thể giống ổng được không?"
"Alpha chăm con nè, loài hiếm đó."
"Nguyên soái của Liên Bang còn chăm con, mấy thằng chó A kia thì khệnh cái éo gì vậy?"
"Sầm Dao sinh con xong, một tháng sau đã toàn quyền phụ trách dự án trăm năm, Heinz Norman sau đó lập tức xin nghỉ ở nhà một năm để chăm con. Ngưỡng mộ, kiểu A xanh rờn này tồn tại thật à?"
"Tôi ngả bài, tôi thật sự rất rất rất rất ghen tị với Sầm Dao."
"Lol lầu trên à, bà có biết Sầm Dao được bình chọn là Omega tất cả muốn trở thành nhất Liên Bang không."
"Vợ yêu của người ta đó, ai cũng thích nằm mơ, lại không nghĩ xem ánh mắt của Heinz Norman cao tới mức nào."
"Đang nói chuyện bình thường mà lầu trên bị cái éo gì thế."
"Kênh <Tin tức quan trọng Liên Bang> mở bình chọn cho bức ảnh ấn tượng nhất năm rồi đó, các anh em, biết phải làm gì chưa?"
Nửa tháng sau, bức ảnh Heinz Norman bế Sầm Gia Hành được bầu chọn làm hình ảnh ấn tượng nhất của kênh <Tin tức quan trọng Liên Bang>, xếp đầu trang. Nhưng thú vị nhất là bức ảnh thứ hai, tuy chất lượng ảnh không tốt lắm, nhưng bên phải có ghi thời gian, được chụp 29 năm trước. Nhân vật trong ảnh có cùng động tác, đều là một Alpha mặc quân phục tay bế một bé Alpha đang say ngủ.
Đó là thượng tướng Norman bế Heinz 1 tuổi, cùng một địa điểm, cùng một khuôn mặt và động tác, trải qua 30 năm, hôm nay tái diễn.
Người ta đặt trên cho hai bức ảnh này là --- <Cha và con>.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT