Sầm Dao về tới nhà đã nhận được diên vĩ trắng Heinz gửi từ Westbrook về.

Bó hoa tươi mới kiều diễm, chỉ riêng dịch dinh dưỡng dùng để đóng gói đã tốn một đống tiền, rồi phí vận chuyển riêng cũng đủ để mua mười bó diên vĩ ở thủ đô. Nhưng đắt đỏ không phải hoa, mà là chiếc thiệp đầy tình yêu và nhớ thương, lặn lội đường xa tới đây.

Thiệp có màu xanh trắng, góc phải bên dưới in hoa văn lá bạc hà xanh mướt, còn có một mùi đàn hương nhạt. Lần đầu tiên Sầm Dao nhìn thấy chữ viết tay của Heinz, phóng khoáng như nước chảy mây trôi, lại chứa đựng tình ý miên man: "I offer you the loyalty of a man who has never been loyal."

Anh dâng cho em sự trung thành của một kẻ chưa từng có tín ngưỡng*.

*Dịch đúng thì phải là anh dâng cho em sự trung thành của một kẻ chưa từng trung thành. Nhưng đoạn offer loyalty tui hiểu nó giống kiểu thề trung thành với 1 người/tín ngưỡng/đất nước của các hiệp sĩ ấy, chứ không chỉ là trung thành trong chuyện tình cảm. Nên câu này ý Heinz kiểu Sầm Dao là mọi thứ của hắn, hắn thề sẽ hiến dâng những điều tốt đẹp nhất cho y, ví dụ như cuộc sống bình yên với vườn hoa trong căn nhà ở khu B3.

Trái tim Sầm Dao như muốn tan chảy, nghĩ đến tuyển tập trích lời chửi mắng của Heinz, lại thấy buồn cười. Y ở dưới bóng nguyệt quý màu lam nhìn chằm chằm tấm thiệp hơn 10 phút, đến khi Adam nhắc nhở, Sầm Dao mới sực tỉnh. Y cúi đầu ngửi mùi đàn hương trên thẻ, cẩn thận giữ nó trong chiếc két ở phòng làm việc của mình.

Adam nhìn mà than thở: "Cậu chủ, hóa ra tình yêu thật sự có thể thay đổi một người."

Sầm Dao kệ nó, mặc áo blouse trắng, khử trùng toàn thân rồi cầm kim loại lam vào phòng làm việc.

Sầm Dao trịnh trọng và nghiêm túc chuẩn bị, thậm chí còn lấy giấy bút. Adam rất tinh ý cho y xem kiểu dáng thiết kế nhẫn thời thượng nhất hiện giờ: "Cậu chủ, tôi nghĩ cậu cần cái này."

Sầm Dao nhướng mày, hiếm hoi khen Adam được một lần. Nó kích động tới mức bắn pháo hoa trên màn hình, tự cho là thông minh nói: "Cậu chủ, tôi nghĩ ra cách lấy lòng cậu rồi, chỉ cần lấy lòng trung tướng là được."

Thế là một giây sau Adam đã bị Sầm Dao ghét bỏ cho một cái rọ mõm.

Adam: "..."

Đủ loại kiểu dáng nhẫn cưới hoa cả mắt, Sầm Dao nhìn cái nào cũng không ưng, vẽ hơn 10 phiên bản đều bị xóa bỏ. Y ở trong phòng làm việc suốt cả buổi tối, không vẽ ra được cái gì, buồn bực ra vườn hoa hút thuốc thì nhận được cuộc gọi của Heinz.

Thân trên Heinz chỉ mặc một cái áo ba lỗ màu đen, mồ hôi ướt hơn nửa lồng ngực, đuôi tóc vàng cũng đẫm nước, đang cởi găng boxing trên tay, thấy Sầm Dao thì không nhịn được cười: "Em nhận được diên vĩ trắng chưa?"

"Rồi, đẹp lắm." Sầm Dao nằm ở ghế sô pha ngoài trời, ngửa đầu gảy nụ hoa dành dành, cười với Heinz: "Thiệp cũng rất đẹp."

Hai người đối mặt nhau qua video, không nói gì, một lúc sau Sầm Dao thở dài, hái bông dành dành đặt lên mũi, bắt đầu làm nũng: "Không có anh ôm em ngủ chẳng ngon."

"Anh à." Sầm Dao nằm nghiêng không thấy được hắn, chóp mũi nhẹ nhàng cọ bông dành dành, thủ thỉ: "Chừng nào thì anh về vậy."

Sầm Dao rất hiếm khi nói mấy lời như vậy, vì y biết Heinz vẫn luôn áy náy khi không thể ở bên mình. Nói xong, y thấy được nét mặt Alpha, trong đầu nghĩ biết ngay mà, xoay người lại dùng đóa dành dành cách màn hình dí lên trán Heinz: "Đừng có làm vẻ mặt như vậy, em đâu có trách anh, anh coi như em đang làm nũng thêm tình thú đi."

Heinz cố gắng nở nụ cười, găng boxing được vứt xuống, khớp xương đỏ au. Hắn rủ mắt: "... Anh cứ nghĩ là đàm phán ở Ubodont xong có thể về nhà một ngày."

Dáng vẻ này vô cùng đáng thương, như chú cún vì không thể làm chủ nhân vui mà khổ sở. Sầm Dao nhìn chằm chằm vệt đỏ trên tay hắn, lẳng lặng nghĩ xem kiểu dáng nhẫn nào thì hợp nhất.

Y khó khăn rời mắt, nói: "Chuẩn bị đàm phán không thuận lợi à?"

"Đế Quốc đang có ý định nhân lúc đàm phán triệu tập binh lực dọc theo cứ điểm tấn công Westbrook." Heinz thoáng dừng lại, hắn có thể cảm nhận được Sầm Dao đang chiều theo mình. Rõ ràng Omega chỉ đang bày tỏ nhớ nhung thôi, sau đó lại phải săn sóc cho tâm trạng hắn. Heinz cố gắng để giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể: "Lúc đàm phán chắc chắn sẽ có một trận chiến. Westbrook không thể mất, nên bộ quân sự khu Bắc ra lệnh cho anh tấn công quận Bạch Kim, đánh thẳng vào cứ điểm Caner ở trung bộ Đế Quốc."

Caner là khu hành chính chủ chốt của Đế Quốc, cũng là thủ đô, nếu đánh vào Caner, đồng nghĩa với khống chế hơn nửa Đế Quốc.

Ngón tay Heinz vuốt ngược mái tóc vàng ẩm ướt, mặt mày sắc bén mạnh mẽ hoàn toàn hiện ra, nhưng đôi mắt lam lạnh lẽo lại có sự do dự chưa từng thấy. Hắn nói với Sầm Dao: "Anh kháng lệnh."

"Cái giá phải trả khi đánh vào Caner quá lớn, ý đồ xâm lược cũng quá mạnh. Nếu đánh vào thủ đô Đế Quốc, chiến tranh giữa hai nước chắc chắn sẽ không đơn giản như bây giờ." Heinz im lặng một hồi: "Phía bắc của cứ điểm Ubodont là quận Bạch Kim, kế hoạch ban đầu của anh chỉ là khống chế quận Bạch Kim, dùng nó để kí hiệp ước hòa bình trăm năm."

Chiến tranh chưa bao giờ là câu chuyện oai hùng, mỗi bước tiến và lùi đều thấm đẫm thương vong, máu và nước mắt. Thứ tất cả quan tâm lại không phải là cá thể, mà là xâm chiếm lãnh thổ, là vũ khí hùng mạnh, là lí do chiến tranh. Lần đầu tiên Sầm Dao cảm nhận được mùi máu tanh và sự bất lực trong lời nói bình thản của Heinz, bởi vì y biết, đau khổ của Heinz là cụ thể, là chân thực.

Đối ngoại, Heinz Norman đánh đâu thắng đấy, hùng mạnh lại hung hãn. Dường như hắn sẵn sàng chảy khô tất cả máu và nhiệt huyết vì vinh dự của Liên Bang. Nhưng ở trước mặt Sầm Dao, hắn chưa bao giờ giữ lại yếu đuối và lo sợ của mình. Ở trước mặt Sầm Dao, hắn chỉ là một Alpha bình thường, cần Omega của mình quan tâm chia sẻ.

Cảm xúc mềm mại lại chua xót chiếm lĩnh trái tim Sầm Dao, y vô thức vươn ngón tay miêu tả dáng hình của Heinz. Sầm Dao nói: "Em biết. Em biết Heinz Norman đang sợ điều gì."

Thứ Heinz phải gánh vác không chỉ là kì vọng của binh lính với người chỉ huy tối cao, còn có cả áp lực của bộ quân sự khu Bắc trên bàn cờ lợi ích. Tiếng Sầm Dao mềm mại dịu êm, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn Alpha: "Anh đã biết mình phải làm gì mà đúng không? Heinz, quyết định của anh sẽ luôn chính xác."

Bàn tay đỏ của Heinz giơ lên trước mắt như muốn che giấu, giọng rất khàn: "... Không ai chính xác được mãi."

"Có." Sầm Dao cười nói: "Bởi vì anh là Heinz Norman mà."

Sầm Dao nhìn Heinz đang che mắt thẹn thùng trong video, cảm xúc chua xót không thể hiểu được xộc lên mũi và mắt. Sầm Dao khẽ nỉ non: "... Nếu em có thể ôm anh một cái thì tốt rồi."

Đêm đó, Sầm Dao thức cả đêm dùng kim loại lam chế tạo ra một cặp nhẫn tinh xảo và xa hoa. Kiểu dáng rất đơn giản, không có bất cứ hoa văn phức tạp nào. Y chỉ khắc tên của hai người trong nhẫn.

Adam chụp lại bức ảnh đầu tiên khi hoàn thành cặp nhẫn. AI nhìn cặp nhẫn kim loại lam đơn giản đến tinh khiết, thắc mắc: "Cậu chủ, tại sao cuối cùng lại thiết kế thành như vậy?"

Ngoài cửa sổ, mặt trời mới nhú đã rải nắng ban mai khắp mọi ngóc ngách của vườn hoa. Gió se se, không khí tràn đầy mùi cỏ cây. Sầm Dao cúi đầu dùng số kim loại lam còn lại tạo một sợi dây chuyền, nghe vậy hơi dừng động tác. Y ngẩng lên nhìn cả vườn hồng trắng, khẽ cười: "Đại khái là vì, nhẫn như vậy mới xứng với người thuần túy nhất."

[Tác giả có lời muốn nói]:

Cảm thán một chút, Heinz siêu thật đấy, thế mà khiến một người có chủ nghĩa cá nhân siêu mạnh như Sầm Dao yêu mình tới chết đi sống lại, thật không tầm thường (giơ ngón cái)

Câu thơ trên xuất xứ từ Jorge Luis Borges*.

*Jorge Luis Borges là một nhà văn và nhà thơ người Argentina, một nhân vật chủ chốt trong nền văn chương tiếng Tây Ban Nha. Ông có hai bài thơ tiếng Anh rất hay, câu thơ trên được trích trong bài thứ hai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play