Tinh hạm Biển Sâu là tinh hạm hiếm thấy của Liên Bang có hai động cơ, ban đầu nó là tàu tuần tra, và người đầu tiên sở hữu nó là nguyên soái Burton. Trải qua cuộc chiến tự vệ 30 năm trước, Biển Sâu đã tiến hành không dưới 10 lần cải tạo, trở thành một chiếc chiến hạm kiêm tuần tra, cũng bởi vậy mà không gian sinh sống bị giới hạn để lắp đặt thêm nhiều thiết bị quân sự, chỉ có ba tầng cho sinh hoạt, số lượng quân nhân ở đây cũng chỉ khoảng 1000 người.

Mỗi tầng có 5 nhà ăn, vì tiết kiệm thời gian, Heinz luôn ăn ở phòng ăn số 1 nằm tại tầng 2. Nhưng hôm nay đã khác xưa, hắn cẩn thận hỏi Andrew, sau đó dẫn Sầm Dao xuống nhà hàng Tây ở tầng 3 nổi tiếng xa hoa.

Nhà hàng xa hoa này có phong cách trang nhã lãng mạn, cũng là nhà hàng duy nhất do công ty bên ngoài nhận thầu, cổ động lớn nhất là công ty thực phẩm số 1 Liên Bang. Bài trí trang nhã và tinh tế, Heinz còn dùng quyền mở nóc tinh hạm. Ba tầng hoàn toàn trở thành đài lộ thiên, gió biển ồn ào, tiếng sóng không ngừng, trời và biển hòa chung một màu. Đứng ở đây có thể quan sát được toàn bộ căn cứ, sắt thép cứng rắn hòa với thiên nhiên mềm mại, tạo nên một phong cách nghệ thuật độc đáo.

"Trong tinh hạm lại có nhà hàng như vậy." Sầm Dao sờ chuông gió làm từ ốc biển treo ở cửa sổ nhà hàng: "Không gian của Biển Sâu quý giá thế mà anh còn chịu để một nhà hàng hào nhoáng vô dụng kiểu này vào đây."

"Đành chịu thôi." Heinz quét ID xong bước lên cầu thang, vươn tay với Sầm Dao: "Bọn họ cho rất nhiều tiền."

Sầm Dao không nhịn được cười. Địa vị của Biển Sâu rất đặc biệt, nó vốn là tài sản cá nhân của nguyên soái Burton, căn bản không nằm trong danh sách tinh hạm của Nội Các. Mặc dù trên danh nghĩa nó vẫn lệ thuộc Nội Các và bộ quân sự, nhưng người sở hữu thật sự lại là Heinz Norman. Chỉ với kinh phí mà Nội Các phát hàng tháng, đương nhiên không nuôi nổi tinh hạm tốt như vậy.

"Nhưng anh cũng từng hối hận, vì doanh thu của nơi này quá thảm. Binh sĩ chỉ muốn ăn no, mấy nơi văn thơ tình cảm này không phù hợp." Heinz nói: "Có rất nhiều lần anh muốn đóng cửa nó lấy lại chỗ, nhưng hôm nay xem ra nó vẫn rất hữu ích."

"Thật ra đi đâu ăn cũng được mà, không cần cố ý xong việc sớm để tới đón em đâu, cũng không cần phải tới kiểu nhà hàng như vậy." Sầm Dao đặt tay vào tay Heinz, mỉm cười: "Em thừa nhận là mình có hơi... Công tử? Nhưng mà cũng không tới mức ấy đâu."

"Những chỗ khác rất đông, em không thích bị người ta nhìn và bàn tán." Heinz cúi đầu dán mặt với y, thì thầm: "Không phải là công tử, nếu có thể cho em điều tốt nhất thì tại sao lại không chứ?"

Sầm Dao được dỗ cười khúc khích: "Được rồi, anh dỗ ngon dỗ ngọt đúng là rất bùi tai." Hai người đi lên tầng cao nhất, tiếng trò chuyện náo nhiệt truyền tới, Sầm Dao bảo: "Nhưng anh chắc là nơi này rất ít người tới chứ?"

Heinz đã lạnh mặt. Nhà hàng ngày thường vì chi phí cao nên gần như chẳng ai tới, lúc này lại kín mít không còn chỗ ngồi. Thấy hai người đi lên, các binh sĩ rất ăn ý nâng chén: "Tình cờ quá thiếu tướng, ngài với cậu Sầm cũng tới đây ăn sao?"

Sầm Dao thật sự không nhịn được cười thành tiếng, Heinz ôm vai y xoay người định bỏ đi, Sầm Dao vội vàng kéo hắn lại, cười bảo: "Không sao mà, ăn ở đây đi."

Vẻ mặt Heinz dịu hơn một chút, Sầm Dao nói với người phục vụ: "Xin hỏi còn bàn không? Cho hai người."

"Có ạ. Thiếu tướng đã đặt trước." Người phục vụ hiển nhiên cũng ngạc nhiên khi đông khách như vậy, quan sát sắc mặt Heinz, nơm nớp vươn tay chỉ đường: "Mời ngài đi theo tôi."

Vị trí nằm ở góc sân thượng, trên bàn còn đặt một bình hoa pha lê cổ sâu, hoa hồng trắng nở rất đẹp, hẵng còn đọng sương. Khăn trải bàn có màu trang nhã, ngay cả bộ đồ ăn cũng tinh xảo vô cùng. Sầm Dao quan sát thấy chỉ có bàn này đặt hoa, y khẽ cười, thầm nghĩ Heinz cũng tốn nhiều tâm tư thật, chẳng trách lại dỗi.

Gió biển thổi qua chuông gió, người trong nhà hàng đều kín đáo quan sát cặp đôi này. Là lính trực thuộc đoàn Thân Vệ Quân độc lập số 7, bọn họ biết rõ hơn ai hết vị lãnh đạo trực tiếp này máu lạnh khủng bố đến mức nào. Huống hồ từ khi thành niên đến giờ, Heinz Norman chưa một lần ghép đôi thành công, có ai trong quân mà chưa từng chọc hắn một câu chúa tể độc thân. Nhưng tên chúa tể độc thân này lại có ngày kết hôn, không những kết hôn mà còn yêu người ta muốn chết. Bức ảnh Heinz đăng trên mạng xã giao gây chấn động như nào làm gì có ai không biết. Giờ người trong cuộc ở ngay trước mắt, sinh hoạt trong quân lại nhàm chán như thế, ai có thể chối từ thị dâng tới tận cửa?

Trong ánh mắt hóng hớt của vô số người, Heinz kéo ghế cho Sầm Dao, nhà hàng khe khẽ vang lên tiếng oa. Heinz cụp mắt, có vẻ như đang cố kiềm chế. Sầm Dao nén cười ngồi xuống. Khi Heinz khoác tay lên lưng ghế y, kết nối EP chuẩn bị gọi món, y đột nhiên tiến tới hôn lên cằm Alpha. Tiếng oa lại vang lên, lần này còn kèm theo tiếng hít hà không thể tin được.

Sầm Dao vui gần chết, Heinz bất đắc dĩ chọc mũi y, sau đó quay người nhìn cái đám đang hóng hớt, ánh mắt lia một vòng, thái độ so với lúc nói chuyện với Sầm Dao đúng là một trời một vực: "Đội 3 tới đội 7, tối nay huấn luyện thêm 3 tiếng."

Cả đám kêu rê.n phàn nàn, Sầm Dao chống má nhàn nhã xem náo nhiệt. Có lẽ là vì y ở đây, với đằng nào cũng bị phạt, chi bằng quậy cho trót. Đám binh sĩ thế mà dám cò kè mặc cả thời gian huấn luyện với Heinz, có mấy vị đội trưởng to gan nói thẳng: "Sếp à, tụi em chỉ tới đây ăn bữa cơm thôi mà, tại sao lại phải huấn luyện thêm?"

"Thiếu tướng, dạo gần đây ngài rất là ngang ngược nhé, chẳng lẽ ngài tính áp dụng đặc quyền giai cấp? Nhà hàng này chỉ ngài được dùng sao?"

"Tôi dùng đặc quyền đấy cậu có ý kiến gì hả?" Giọng điệu Heinz hết sức cay nghiệt: "Hay là chê 3 tiếng ít quá?"

"Không ít." Đội trưởng đội 3 Chris ngả ngớn đã quen, ngày thường vì cái đức hạnh này toàn bị Heinz ấn đầu bắt viết vô số bản kiểm điểm rồi huấn luyện gần chết, giờ rất to gan gào miệng lên: "Cậu Sầm, cậu phân xử cho chúng tôi với, thiếu tướng làm vậy có phải là giận chó đánh mèo không? Cấp trên mà làm vậy thì có quá đáng không?"

Bầu không khí lại lên một tầm cao mới, tất cả dùng ánh mắt biểu thị sự tán thưởng trước trí thông minh của Franken, đồng thời kính nể gã từ đáy lòng. Đôi mắt lam của Heinz phẳng lặng sâu thẳm, nghiêm nghị gọi: "Franken Chris."

Cả đám bỗng im re, Sầm Dao kéo tay áo Heinz: "Làm gì mà dữ vậy?"

Câu nói này phá vỡ giằng co, Sầm Dao biết mấy người kia chỉ là đang đùa, thậm chí y còn cảm nhận được họ đang mượn cớ để gần gũi với Heinz hơn. Chỉ là tính cách cứng rắn của Heinz không cho phép, hắn đã quen nói một không nói hai, nói một câu đã khiến không khí náo nhiệt tụt xuống vài cấp độ.

"Hóa ra anh dữ vậy à?" Sầm Dao nhẹ nhàng vỗ tay Heinz, cười nói: "Nếu bảo em phân xử thì đúng là hơi quá đáng rồi."

Tiếng huýt sáo la hét lập tức dậy lên, Chris lợn chết không sợ nước sôi gào mồm: "Cậu Sầm, thiếu tướng toàn vậy đó, cậu cẩn thận đừng để ổng lừa! Ổng giả vờ dịu dàng để dụ cậu thôi!"

Hành động này quá dũng cảm, tiếng huýt sáo liên tiếp vang lên. Sầm Dao nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Heinz, nhẹ nhàng nắm ngón út hắn lắc lắc, miệng nói: "Trung tá Chris, tôi chỉ ở trên tinh hạm một tuần, giờ tôi có thể phân xử, tôi đi rồi thì chưa chắc."

Bầu không khí vui sướng cứng đờ.

Heinz Norman cười gằn: "Hủy huấn luyện thêm tối nay."

Trong bầu không khí im thin thít, hắn nhìn quanh như là muốn ghi nhớ khuôn mặt của từng người, chậm rãi nói: "Về sau tôi còn rất nhiều thời gian chỉnh đốn mấy người."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play