Khoảnh khắc cửa mở ra, Adam chưa kịp hoan nghênh giống mọi ngày đã tinh ý ngậm miệng. Nó còn thầm thấy may mắn là mình không để đèn.

Heinz nắm chặt cổ tay Sầm Dao đặt lên cửa, tiếng nước lép nhép và tiếng thở hổn hển liên tiếp vang lên trong bóng tối, tiếng thắt lưng lạch cạch và tiếng áo sơ mi bị xé lần lượt rơi xuống. Adam lẳng lặng nghe vài giây, chủ động ngắt máy.

...

Đêm khuya có trận mưa, cả vườn hoa bị vùi dập, cánh hoa và cành lá lả lả rơi rụng xuống bàn đá xanh. Âm thanh tí tách, thấm đẫm và buốt lạnh, thật khó để phân biệt là tiếng nước hay tiếng mưa rơi. Tay Sầm Dao đỏ hồng, cổ tay giao nhau bị một bàn tay khác giữ chặt trên gối. Gió thổi qua, mưa móc rả rích mà xuống, ngón tay mảnh mai chợt duỗi thẳng rồi cố bắt lấy thứ gì. Nửa đêm, Adam thử khởi động máy, nghe được tiếng nghẹn ngào và th,ở dốc dồn dập, lại im lặng, nhưng không tắt máy ngay mà cẩn thận nghe hết nửa tiếng.

Sau đó AI đơn thuần có câu hỏi, loại vận động này thật sự khiến con người hạnh phúc à? Rõ ràng cậu chủ khóc đến ướt cả người.

Nhưng Adam không dám hỏi.

Hết đêm, mưa tạnh, tiếng nước nhỏ trên mái hiên trong mà giòn. Sầm Dao tắm xong, cả người đầy hơi nước được Heinz bế, đặt lên chiếc giường đã được dọn sạch sẽ. Y lăn mấy vòng, mệt mỏi ghé vào gối đầu. Heinz vén tóc Sầm Dao lên kiểm tra tuyến thể sau gáy bị cắn đỏ, y khép hờ mắt, như con mèo, uể oải cọ lòng bàn tay hắn: "Không sao, không đau, anh đi tắm đi."

Heinz không tin là không đau, Sầm Dao thật sự quá yếu ớt. Hắn cúi xuống hôn lên tuyến thể, lại vuốt tóc y mấy lần rồi mới đứng dậy đi tắm.

Mưa tạnh, nhiệt độ bỗng tụt. Heinz tắm xong nhìn đồng hồ, 3 giờ 17 phút sáng, hắn bảo Adam điều chỉnh nhiệt độ trong phòng, cầm máy chữa trị và thuốc bôi về phòng ngủ.

Phòng ngủ mở cửa sổ, hương hoa tàn rơi và hơi nước lạnh lẽo trong đêm sâu mang lại một sự êm đềm sảng khoái. Sầm Dao trần tr.uồng nằm lì trên giường, đắp một chiếc chăn mỏng trên hông. Y khép mắt, ngón tay mảnh mai cầm điếu thuốc, khói trắng lượn lờ, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, đuôi mắt còn hồng, không thấy rõ biểu cảm. Người đẹp hút thuốc quả thật luôn tạo một cảm giác u buồn chán chường, Heinz ngồi xuống cạnh y: "Đang nghĩ gì vậy?"

Sầm Dao ngửa đầu tựa vào đùi Heinz, đáp: "Nghĩ xem vừa rồi sướng đến mức nào."

Heinz: "..."

Sầm Dao cười, giơ điếu thuốc tới miệng hắn, hỏi: "Anh biết hút không?"

Bây giờ thuốc lá chỉ đơn thuần là một thứ nâng cao tinh thần, vô hại với cơ thể người. Hồi ở trường quân đội Heinz từng thử hút ở tiệc sinh nhật của Leo, thuốc lá thuần không thêm hương vị gì, kí ức đó không quá đẹp

Alpha cúi đầu hôn lên cổ tay Sầm Dao, biểu thị từ chối.

Cánh tay cầm điếu thuốc lại chầm chậm ma sát hàm dưới của hắn, giọng Omega đầy dụ dỗ: "Không thử thật à? Cái này là thuốc lá bạc hà, rất giống pheromone của em."

Heinz khựng lại, sau đó nắm cổ tay Sầm Dao, cứ thế hút một hơi.

Mọi thứ ở trong mắt Sầm Dao, y nhìn thấy hàng mi dày vàng nhạt của Heinz khép hờ, sống mũi cao và xương hàm dưới tạo thành những đường nét gọn gàng. Heinz chầm chậm nhả khói trắng: "Không giống. Pheromone của em lạnh hơn một chút."

Sầm Dao chỉ cười, hút một hơi, ngồi dậy ôm cổ Heinz, hôn lên môi hắn. Bạc hà lạnh buốt và vị thuốc lá thuần chất hòa tan trong miệng hai người. Một lúc sau Sầm Dao lùi lại, chóp mũi cọ lên mặt Heinz: "Giờ đã giống chưa?"

Heinz không nói, lấy điếu thuốc trong tay Sầm Dao, hút một hơi, đẩy y ngã ra giường, bắt chước hôn trả.

Nửa điếu thuốc còn lại được hút hết như vậy, Adam chứng kiến toàn bộ quá trình, không thể không cảm thán con người thật nhàm chán, nhất là con người đang yêu đương.

Chăn mền khô ráo ấm áp, Sầm Dao bị Heinz đè eo bôi thuốc. Mặc dù y thà chết không chịu, nhưng giá trị vũ lực của địch quá áp đảo, với Heinz, phản kháng của Sầm Dao chỉ là tình thú.

Trời sắp sáng, hai người lại không muốn ngủ, tựa vào nhau trao đổi nhiệt độ và những chiếc hôn. Sầm Dao nghịch tay Heinz, thủ thỉ những chuyện vụn vặt vô nghĩa, không hiểu sao lại vòng tới thời kì Heinz ở trường quân đội.

"Hồi ở trường quân đội anh vô địch giải đấu 3 năm liên tiếp thật à?" Sầm Dao gảy vết chai trong lòng bàn tay Alpha: "Đám Fujimogawa rất hâm mộ anh, khen hết lời."

"Anh ta nói sai rồi." Heinz nắm tay Sầm Dao: "Không phải 3 năm, mà là 5 năm."

Sầm Dao: "..."

Y hôn lên cằm Alpha, cười bảo: "Anh à, anh kiêu quá đi."

Rồi y chui vào lồ.ng ngực hắn, hai tay khoác lên vai Heinz: "Hồi anh ở trường quân đội, ờm, hồi nhỏ ấy, đã từng nghĩ Omega của mình sẽ là người như thế nào chưa?"

Vừa dứt lời, Sầm Dao đã tặc lưỡi: "Câu ngây thơ và thiếu nữ như thế lại là mình hỏi."

Heinz không nhịn được cười, tay xoa bóp gáy Omega, ngẫm nghĩ một hồi bắt đầu kể: "Thật ra cuộc sống trong trường của anh rất đơn giản, lặp đi lặp lại, hiếm khi tụ họp với bạn bè hay tiệc tùng ---"

"Biết mà." Sầm Dao ôm tay thở dài: "Alpha cao quý lạnh lùng luôn là như thế, tuổi dậy thì trong lòng chỉ có học tập, không có tình yêu."

Heinz bị dáng vẻ thở dài của Sầm Dao đánh trúng tim, bắt lấy tay y đặt lên miệng hôn: "Thật ra thỉnh thoảng cũng có nghĩ một chút. Anh nhớ năm ấy, lễ tình nhân trường kết hợp với viện y học thủ đô tổ chức quan hệ hữu nghị. Lúc hoàng hôn anh từ phòng huấn luyện ra, trên đường về xung quanh toàn là hoa hồng đỏ nở rộ và các cặp đôi, anh là người duy nhất đi một mình."

Sầm Dao bắt đầu cười, lúm đồng tiền hiện ra, ôm hắn an ủi.

Heinz ôm eo y: "Lúc ấy cũng có nghĩ không biết Omega tương lai của mình sẽ là người như thế nào. Hoàng hôn hôm đó rất đẹp, nó đỏ và sáng giống như tinh vân của Lĩnh Vực Hoa Hồng, nếu có thể cùng người đó ngắm thì tốt rồi."

Sầm Dao hôn lên mặt Heinz, ghé vào tai hắn thì thầm: "Vậy anh có muốn sau này cùng em ngắm hoàng hôn không?"

"Không chỉ hoàng hôn." Heinz cười hôn lên vành tai đỏ rực của Sầm Dao: "Nhưng có em thì hoàng hôn cũng không quan trọng tới vậy."

Mưa trên mái hiên tới khi trời sáng tỏ mới nhỏ hết, hai người nằm trong chăn như động vật sưởi ấm vuốt ve, an ủi lẫn nhau, câu được câu không trò chuyện về quá khứ. 7 giờ sáng, Andrew tới nhà Sầm Dao ở khu B3.

Sầm Dao mặc quần áo buồn ngủ nhìn Heinz với bộ quân phục chỉnh tề, thắt lưng to bằng lòng bàn tay phác họa vòng eo gầy của Alpha. Sầm Dao lấy mũ cho hắn, thấy Heinz đội lên rồi hỏi: "Được chưa?"

Heinz gật đầu, một giây sau Sầm Dao dang tay với hắn: "Ôm em."

Heinz cười ôm y vào lòng. Hai người lẳng lặng ôm nhau, một lúc sau Sầm Dao buông ra: "Đi đi, một tháng sau nhớ tới viện khoa học đón em."

Heinz nắm tay Sầm Dao, thành kính đặt lên mu bàn tay y một nụ hôn.

Chuông gió rung động, Andrew cởi nón hành lễ với Sầm Dao, sau đó quay người đi theo Heinz.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play