Sầm Dao ở viện khoa học suốt 4 ngày, cuối cùng vẫn về nhà.
Lúc về là buổi chiều, ánh tà dương rơi đầy sân. Sầm Dao thay đồ, chân trần ngồi trên bậc thang bằng gỗ hóng gió. Adam bật bản nhạc vĩ cầm du dương, Sầm Dao châm điếu thuốc, trầm tư ngắm cả vườn hoa cỏ.
Giai đoạn xao động khó chịu đã qua. Ngày đầu tiên Heinz đi, Sầm Dao hiếm thấy mà mất ngủ, lật qua lật lại trên giường mãi không ngủ được, cuối cùng chạy vào tủ treo đồ lấy cái áo sơ mi của Heinz ra ôm mới mơ màng tiến vào mộng đẹp.
Nói là tình cảm sâu đậm thì Sầm Dao biết rõ, y vĩnh viễn có lí trí, nhưng lí trí lại không thể giải thích cho bản năng này.
Bản năng khao khát được ôm, khao khát được hôn, khao khát được lấp đầy.
Tàn thuốc rơi trên thềm gỗ, Sầm Dao chầm chậm nhả khói trắng, thật sự không nghĩ ra tại sao mình lại không phản kháng nổi bản năng, chẳng có tiền đồ gì cả, chưa chi đã quỳ gối.
Hút thuốc xong, cuộc đời cũng đã nghĩ đủ. Sầm Dao thở dài: "Omega, tên của mày có nghĩa là thần kì."
Sầm Dao thần kì lấy ra một cây đàn ghita, chỉnh âm xong đối diện với vườn hoa xanh mát, bắt đầu đàn hát.
Adam nói: "Cậu chủ, mặc dù tôi là trí tuệ nhân tạo, nhưng tôi cũng có gu, cậu hát dở ẹc."
Sầm Dao à một tiếng: "AI như mày thì biết cái gì."
Sầm Dao đàn hát nửa tiếng, hát cho một dàn hồng trắng đang nở rộ cũng phải héo hon mới hài lòng đi tắm, lúc ra Adam nói Heinz gửi tin nhắn cho y.
Sầm Dao đang mặc áo thun, nghe vậy ồ một tiếng: "Lại chúc ngủ ngon à?"
Sầm Dao mở EP, không khỏi cảm thán lịch làm việc nghỉ ngơi của quân nhân đúng là quá quy luật. Từ ngày Heinz đi, mỗi sáng sớm và tối sẽ nhắn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon cho Sầm Dao. Ban đầu Sầm Dao còn tưởng là Heinz cài tin nhắn tự động, nhưng bị Adam phủ nhận, bởi vì Heinz không gửi theo thời gian cố định. Adam cho rằng Sầm Dao đang sỉ nhục AI, không một AI nào lại thiếu chính xác về thời gian như vậy.
Sầm Dao nhắn lại ngủ ngon, đột nhiên nhớ ra một việc, gửi đoạn mình hát ban nãy mà Adam ghi âm cho hắn, còn rất tự tin hỏi Heinz có phải là tiếng trời không.
Năm phút sau, Heinz trả lời:... Còn không gian rất lớn để tiến bộ.
Sầm Dao cau mày, rất không hài lòng với câu trả lời của Heinz, gọi thẳng video.
Video tinh tinh hai tiếng, Heinz chấp nhận cuộc gọi, đối mặt với Sầm Dao vừa tắm xong chỉ mặc một cái áo thun.
Omega ở đối diện hỏi hắn: "Cái gì mà còn không gian rất lớn để tiến bộ, hay như thế mà anh cũng không biết thưởng thức à?"
Heinz: "..."
Hắn nghe được Adam ở bên kia đều đều kêu từng tiếng "Ha ha ha".
Heinz im lặng nửa ngày, dùng chất giọng khẳng định: "Bây giờ đã rất hay rồi, nhưng có thể theo đuổi cảnh giới cao hơn nữa."
Sầm Dao sờ cằm trầm tư, cảm thấy Heinz nói rất có lý: "Vậy để tôi tìm thời gian luyện tập thêm." Y ngẩng lên hỏi: "Nhiệm vụ của anh sao rồi?"
Trong video, Heinz đã cởi áo khoác quân phục màu đen, áo sơ mi trắng thẳng thớm đã cởi hai chiếc cúc cổ, để lộ xương quai xanh. Áo trắng phác họa hình dáng cơ ngực, vài sợi tóc vàng rũ bên tai làm yếu bớt sự hoang dại, nhìn bối cảnh thì có vẻ như là đang trong phòng làm việc.
"Xong rồi, chỉ còn nộp báo cáo lên nữa thôi." Heinz dựa vào ghế, hai tay tao nhã đặt trước bụng, nhìn Sầm Dao: "Em đang mặc áo của tôi."
Sầm Dao ừ, đi tới bên giường, ống kính di chuyển theo y. Omega không hề có hình tượng ngã ra giường, gối lên hai tay, lười biếng nói: "Trên áo có mùi của anh."
Sầm Dao cúi đầu hít hà, ồm ồm bảo: "Nhưng mà cũng sắp bay hết rồi."
Omega có vẻ đã rất buồn ngủ, y nhắm mắt lại, nhỏ giọng hỏi: "Chừng nào thì anh về vậy."
Adam chỉnh nhiệt độ trong phòng về mức thích hợp cho giấc ngủ, tắt đèn, nói với Heinz: "Thiếu tướng Norman, cậu chủ ngủ rồi ạ."
Heinz ừ một tiếng, mắt vẫn nhìn màn hình, một lúc sau nói: "Cứ để video đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT