Trời đã trở nên tối om, nhưng Lý Phong tỉnh giấc với một cảm giác không bình thường. Anh quay đầu xung quanh và nhận ra rằng không còn thấy ba phụ nữ bị thương ở gần anh nữa. Anh lập tức hỏi Lý Ưng ca, ánh mắt đầy lo lắng.

"Họ đã đi đâu rồi?" Lý Phong hỏi, giọng điệu hơi cứng nhắc.

Lý Ưng ca nhìn về phía anh trai với một nụ cười nhẹ nhàng. "Họ đi kiếm đồ ăn. Không cần phải lo lắng."

Mặc dù câu trả lời của anh trai làm giảm đi một phần lo lắng trong lòng, nhưng Lý Phong vẫn cảm thấy một áp lực nhẹ nhàng đè nặng lên vai. Anh hiểu rằng trong tình cảm hiện tại, việc tìm kiếm thức ăn cũng không phải là điều dễ dàng, nhất là trong tình trạng sức khỏe yếu đuối của họ.

Với một nụ cười động viên, Lý Ưng ca thêm: "Chúng ta hãy kiên nhẫn đợi họ trở về. Họ sẽ mang về đồ ăn và chúng ta sẽ cùng nhau thưởng thức bữa tối."

Nhìn vào ánh mắt đầy hi vọng của anh trai, Lý Phong cảm thấy lòng an tâm hơn. Dù vẫn còn một chút lo lắng, nhưng sự hiện diện của Lý Ưng ca đã làm cho anh cảm thấy đỡ bận lòng hơn trong chờ đợi.

Lý Phong không thể kìm nổi cảm xúc lo lắng và lo sợ, anh lên tiếng với Lý Ưng ca với một giọng điệu căng thẳng.

"Sao anh lại để họ đi một mình trong tình trạng như vậy? Lương tâm của anh đâu rồi?" Lý Phong nói, ánh mắt đầy ánh sáng của ánh đèn lửa.

Lý Ưng ca nhận ra sự lo lắng và căng thẳng trong giọng nói của em trai, anh cảm nhận được trách nhiệm của mình.

"Anh cũng lo lắng cho họ, Lý Phong. Nhưng đôi khi, chúng ta phải tin tưởng vào khả năng của những người mạnh mẽ. Họ đã trải qua nhiều khó khăn và vẫn tồn tại, đó là lý do tại sao họ có thể tự mình đi kiếm đồ ăn," Lý Ưng ca giải thích.

Anh nhìn thẳng vào mắt của em trai, ý nghĩa của lời nói rõ ràng phản ánh trong ánh nhìn của anh.

"Nhưng chúng ta cũng nên sẵn sàng giúp đỡ họ khi cần thiết," Lý Phong nói, giọng điệu nhưng không mất đi sự quyết đoán.

Hai anh em cùng nhau chia sẻ một khoảnh khắc của sự lo lắng và trách nhiệm. Dù có chút căng thẳng và không chắc chắn, nhưng bằng sự đồng lòng và sự hy vọng, họ tin rằng mọi thứ sẽ được giải quyết một cách trọn vẹn.

Lý Phong cảm thấy sự lo lắng bùng nổ trong lòng anh, không thể ngồi yên trong tình hình hiện tại. Anh quyết định phải tìm ra ba phụ nữ bị thương ngay lập tức, dù đôi khi việc đối mặt với nguy hiểm là không thể tránh khỏi.

"Đệ sẽ đi tìm họ," Lý Phong nói với Lý Ưng ca, giọng điệu quyết định nhưng vẫn bao trùm bởi sự lo lắng.

Lý Ưng ca hiểu rằng sự lo lắng của em trai không thể bỏ qua, nhưng anh cũng biết rằng họ cần phải hành động một cách cẩn thận và thông minh.

"Đừng lo quá, đi đường cẩn thận," Lý Ưng ca đáp lại, cố gắng làm dịu đi tâm trạng lo lắng của Lý Phong.

Lý Phong gật đầu, chấp nhận lời nói của anh trai. Anh biết rằng việc tìm kiếm họ có thể gặp phải nguy hiểm, nhưng anh không thể ngồi yên và chờ đợi. Sự quan tâm và trách nhiệm đối với ba phụ nữ kia là mạnh mẽ, đủ để đẩy anh tiến về phía trước.

Cùng với sự quyết đoán và lòng can đảm, Lý Phong sẵn sàng đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào để tìm kiếm và giúp đỡ ba phụ nữ bị thương. Dù có chút sợ hãi, nhưng anh biết rằng điều quan trọng nhất là phải hành động ngay bây giờ.

Lý Phong chợt dừng lại khi nhìn thấy ba phụ nữ bị thương đang đuổi theo một con thỏ. Dù họ đang trong tình trạng yếu đuối và bị thương nhưng vẫn không ngần ngại trước khó khăn. Anh cảm thấy một cảm giác kỳ lạ xen lẫn trong lòng, giữa sự kinh ngạc và lo lắng.

Anh nhìn chằm chằm vào họ, nhận ra rằng dường như ba phụ nữ đã quên đi vết thương và nhu cầu cơ bản của họ, chỉ tập trung vào việc bắt con thỏ. Sự gan dạ và quyết tâm của họ khiến cho Lý Phong không khỏi ngưỡng mộ và cảm thấy lo lắng hơn về tình trạng sức khỏe của họ.

Dù vậy, Lý Phong cũng không thể bỏ qua việc họ đang tiếp tục đuổi theo con thỏ trong tình trạng như vậy. Anh quyết định phải can thiệp để ngăn chặn họ và đảm bảo rằng họ được chăm sóc đúng cách.

Bước nhanh đến gần, Lý Phong nói với giọng điệu quyết định: "Dừng lại! Ba người hãy quay lại đây."

Ba phụ nữ bị thương quay đầu nhìn về phía Lý Phong, mặt đầy cảm giác bất ngờ và chút hoang mang. Tuy nhiên, họ vẫn cố gắng giữ vững tinh thần, bất chấp những lời nói của anh.

Lý Phong bước lại gần họ, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm và lo lắng. "Hãy để tôi giúp đỡ các người," anh nói, giọng điệu ôn hòa nhưng quyết định. "Hãy nghỉ ngơi và đợi tôi trở về, chúng ta cần phải chăm sóc vết thương của các người."

Ba phụ nữ, dường như đã bất ngờ trước sự xuất hiện và sự quan tâm của Lý Phong, nhìn anh với ánh mắt đầy biết ơn và lòng kính phục. Họ cảm thấy lòng mình ửng đỏ và nhấp nhô từng chút, thể hiện sự xấu hổ nhưng cũng không kém phần biết ơn.

"Chủ nhân," ba người phụ nữ đồng thanh gọi, giọng nói êm ái nhưng tràn ngập lòng biết ơn.

Lý Phong nhìn thấy sự ửng đỏ trên gương mặt của họ và cảm thấy lòng ấm áp. Dù họ đang bị thương nhưng lòng tự trọng và lòng biết ơn vẫn hiện hữu, làm cho anh cảm thấy một cảm giác sâu sắc về lòng người.

"Đừng lo lắng, các người," Lý Phong nói với một nụ cười nhẹ nhàng, cố gắng làm dịu đi tình hình. "Hãy để tôi giúp các người chăm sóc vết thương và đưa các người trở lại nơi an toàn."

Ba phụ nữ nhìn nhau với ánh mắt đầy tin tưởng và biết ơn, biểu lộ sự đồng ý với đề xuất của Lý Phong. Dù vẫn cảm thấy sự xấu hổ về việc họ cần phải nhận sự giúp đỡ, nhưng họ cũng biết rằng việc này là điều cần thiết và có lợi cho sức khỏe của họ.

Cùng nhau, họ bắt đầu hành trình trở về nơi an toàn, với sự giúp đỡ và chăm sóc của Lý Phong. Trong lòng, họ biết rằng họ may mắn khi gặp được một người nhân từ và quan tâm như anh.

Lý Phong cảm thấy một chút xấu hổ khi nhớ lại những hành động mình đã thực hiện trong lúc ba phụ nữ đang hôn mê. Anh cảm thấy mình đã đi quá giới hạn một chút, nhưng không thể tránh khỏi vì sự lo lắng và áp lực của tình huống.

"Trong lúc ấy, tôi có đi quá xa một chút... Tôi xin lỗi các người," Lý Phong nói với một cảm xúc lắng đọng trong giọng điệu.

Ba phụ nữ mỉm cười nhẹ, ánh mắt đầy tôn trọng và sự hiểu biết. Họ đáp lại với sự tự tin và lòng biết ơn.

"Không sao cả, ngài đã cứu chúng tôi, thì chính là chủ nhân của chúng tôi," một trong ba người nói, giọng điệu dịu dàng và tôn trọng. "Ngài muốn làm gì, chúng tôi đều sẵn lòng tuân theo."

Lý Phong cảm thấy lòng an tâm hơn khi nhận thấy sự thông cảm và sự quý trọng từ ba phụ nữ này. Họ không chỉ nhìn vào việc Lý Phong đã giúp đỡ họ, mà còn nhìn vào tấm lòng và ý định của anh. Điều này khiến cho anh cảm thấy tôn trọng và biết ơn.

Với lòng biết ơn và sự tin tưởng này, Lý Phong quyết định sẽ tiếp tục bảo vệ và chăm sóc ba phụ nữ này, không chỉ là một trách nhiệm mà còn là một cam kết từ tấm lòng.

Lý Phong cảm thấy lòng bình tĩnh trở lại khi nghe ba phụ nữ đáp lại với sự quyết tâm và lòng tự nguyện. Tuy vậy, anh vẫn muốn đảm bảo rằng mọi người không phải chịu oan hay gánh chịu bất cứ áp lực nào.

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với ba người, không để ai phải chịu oan đâu," Lý Phong nói với một giọng điệu mạnh mẽ, thể hiện sự quyết định của mình.

Ba phụ nữ nhìn nhau, ánh mắt đầy biết ơn và tôn trọng. Tuy nhiên, họ không chấp nhận lời đề nghị của Lý Phong một cách dễ dàng.

"Không ạ, là bọn em tự nguyện," một trong ba người nói, giọng điệu quyết định và kiên định. "Chúng em sẵn lòng đi theo ngài, không có áp lực nào cả."

Lý Phong cảm thấy lòng ấm áp và biết ơn trước lòng quyết tâm và sự đồng thuận của ba phụ nữ này. Dù vẫn còn một chút lo lắng, nhưng anh cảm thấy bình tĩnh hơn khi biết rằng họ tự nguyện theo anh và không phải chịu bất cứ áp lực nào.

Với tinh thần đồng thuận và sự tin tưởng này, Lý Phong quyết định sẽ cùng ba phụ nữ này tiến về phía trước, đối mặt với mọi khó khăn và nguy hiểm cùng nhau.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play