Khương Lâm Tình không thoải mái được như anh, hỏi một câu: “Cậu có bạn gái chưa?”

Thi đại học là một ngọn núi lớn, áp chế tất cả những gì nên có, không nên mơ mộng. Dương Phi Tiệp đi qua núi, nhìn thấy bầu trời càng cao, càng rộng lớn.

Cô lại không qua được.

Thầy giáo từng khen cô cố chấp, cắn răng không bỏ những đề khó. Nhưng nếu làm người mà việc gì cũng quá cố chấp thì gọi là đầu óc bảo thủ.

Điện thoại của Dương Phi Tiệp run lên hai cái, anh nói: “Lát nữa tớ có cuộc phỏng vấn, đi trước đây.”

“Được.” Khương Lâm Tình đứng lên theo: “Cố lên.”

Anh liếc mắt nhìn cô thật sâu: “Khương Lâm Tình, chúc cậu hạnh phúc.”

“Cậu cũng vậy.” Cô mong anh hạnh phúc nhiều hơn bất cứ ai. Vì để làm anh an tâm, cô lại nói: “Tớ rất hạnh phúc. Bạn… bạn trai của tớ …ừm, đối với tớ rất tốt.” Lời nói dối vẫn luôn sứt mẻ.

Nhưng dường như Dương Phi Tiệp tin là thật: “Lần sau tụ hội, nhất định phải tới nhé.”

Trong ánh nhìn chăm chú của anh, cô nhè nhẹ gật đầu.

*

Công ty cô hợp tác với một nhãn hàng ô tô nào đó làm triển lãm xe.

Ngày triển lãm, Khương Lâm Tình đi theo đồng nghiệp Trương Nghệ Lam tới hiện trường để làm sửa chữa.

Gần tới buổi trưa, hai người ngồi một góc ăn đồ ăn bên ngoài.

Đột nhiên, phía bên hội triển lãm truyền đến tiếng tranh cãi ầm ĩ.

Trương Nghệ Lam nuốt miếng cơm: “Cãi nhau sao?”

“Chị Trương, em đi qua xem thử.” Khương Lâm Tình đặt hộp cơm xuống, vội vàng đi qua.

Người lên tiếng là một cô gái mặc váy ngắn bó sát, giọng nói hơi khàn, cực kỳ hung hãn. Cô ta chỉ vào một người đàn ông: “Tôi là người mẫu xe, không phải người mẫu cá nhân của anh. Ống kính của anh hướng về nơi nào thế?”

Người thật đẹp, dù hung dữ cũng yêu kiều thướt tha.

Khương Lâm Tình nhớ ra rồi, đây không phải là Vưu Nguyệt Vũ sao.

Vưu Nguyệt Vũ chơi đùa đuôi tóc: “Tên béo chết tiệt, tám đời chưa từng nhìn thấy phụ nữ đúng không. Ống kính cọ đến đùi của tôi rồi.” Cô ta vỗ vỗ chân.

Người ở hiện trường, vô luận là nam hay nữ, ánh mắt đều nhìn về bộ phận cô ta đang vỗ.

Váy ngắn đến mức không thể ngắn thêm, dính sát ôm chặt đường cong của cô ta. Vải đen làm làn da trắng như tuyết như ngọc càng thêm nổi bật.

Không bao lâu, bảo vệ đã tới.

Lại có thêm một người xử lý bên phía nhãn hàng ô tô tới.

Khương Lâm Tình phụ trách sắp đặt gian hàng. Xung đột giữa người với người, cô không cần nhúng tay.

Người đàn ông đó xin lỗi Vưu Nguyệt Vũ.

Vưu Nguyệt Vũ lại được người xử lý phía nhãn hàng thuyết phục rời khỏi.

“Đi thì đi.” Cô ta mang đôi cao gót cao mười phân, nhảy xuống sân khấu.

Mọi người xung quanh đều rối rít nhường đường cho cô ta.

Cô ta ngẩng đầu, cao ngạo như một nữ vương, đủ khí thế, cũng đầy thanh thế.

Khương Lâm Tình nhẹ giọng gọi: “Cô Vưu.”

Vưu Nguyệt Vũ dừng lại: “Ai vậy?”

Khương Lâm Tình không trang điểm đậm, gương mặt sạch sẽ có chút bứt rứt: “Tôi là người hôm đó…” Tại nơi làm việc nhắc đến hai từ quán bar, cô thật không tiện nói ra.

“Ồ.” Vưu Nguyệt Vũ nhận ra cô: “Hoá ra là cô. Tôi nói mà, cho dù đắp cả cân phấn lên mặt, cô cũng không lấn át được vẻ ngây thơ hồn nhiên.”

“Cô là người mẫu xe sao?” Khương Lâm Tình cũng không kinh ngạc.

Vưu Nguyệt Vũ quá xinh đẹp.

Người ở quán bar, có thể lợi dụng không gian mờ tối che giấu không ít. Hôm nay đứng dưới ánh đèn sáng ngời của triển lãm, Vưu Nguyệt Vũ đẹp tựa đào mận, khoe ra thân hình nóng bỏng kiêu ngạo.

“Coi như là vậy.” Vưu Nguyệt Vũ nhìn sân khấu mà bĩu môi: “Bị người gọi tới, tôi cũng không muốn đến. Đám đàn ông ở đây, xe đặt ở đó không chụp lại lấy thiết bị chụp ảnh chiếm hời của tôi. Chẳng có tên nào tốt.”

Khương Lâm Tình: “Vất vả rồi.”

“Hôm nay lại làm không công.” Vưu Nguyệt Vũ dùng tay làm quạt.

“Cô Vưu ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa.” Vưu Nguyệt Vũ dậm dậm chân: “Ôi, đứng ở đó tạo dáng, xương cốt đều muốn rời ra thành từng mảnh rồi.”

“Chúng tôi vẫn còn một hộp cơm, nếu cô không ngại thì…”

“Bỏ đi, tôi đi hẹn ăn một bữa cơm cũng không phải là chuyện khó.” Trước khi đi, Vưu Nguyệt Vũ quay đầu: “Đúng rồi, hôm nay người tôi muốn hẹn, chính là người đàn ông cô hỏi hôm trước.”

Cô ta cho rằng sẽ nhìn ra được cảm xúc của Khương Lâm Tình.

Nhưng mà, Khương Lâm Tình chỉ cười.

Vưu Nguyệt Vũ cũng cười theo: “Cô có thể hết hi vọng thì tốt. Cạnh tranh với cô, tôi thắng cũng không vẻ vang gì.”

“Cô Vưu, xin hỏi, anh ta là con một? Hay là có anh em?”

“Làm gì? Điều tra hộ khẩu sao?

Khương Lâm Tình thấp giọng: “Thực ra… tôi là một người cuồng sắc đẹp, chỉ có vẻ ngoài của Tống Khiên phù hợp với tiêu chuẩn của tôi. Nếu như anh ta có anh em, thì có thể nhiều thêm một người.”

Vưu Nguyệt Vũ trừng mắt: “Cô biết anh ta tên là Tống Khiên?”

“Ừ.”

“Nói chuyện với nhau rồi?”

“Ừ. Nhưng mà, ngày hôm đó thời gian quá gấp rút. Anh ta nói muốn thêm phương thức liên lạc, tôi còn chưa thêm được.”

Vưu Nguyệt Vũ bật cười: “Cô nói chúng ta đứng ở đây bàn luận về một người đàn ông là chuyện gì thế. Chúng ta không tính là tình địch, có quỷ mới biết đến lúc nào thì tôi sẽ chán anh ta. Đến lúc đó, tôi sẽ giống như vứt rác mà ném cho cô.”

Khương Lâm Tình gật gật đầu: “Nhưng tôi không liên lạc được với anh ta.”

“Muốn thông qua tôi kéo quan hệ với anh ta sao?”

“Không có, cô cứ dùng trước đi. Nhưng có thể thêm phương thức liên lạc không?”

“Người như cô thật kỳ quái.” Vưu Nguyệt Vũ hỏi: “Tại sao cô muốn dính đến Tống Khiên?”

“Anh ta đẹp trai, tôi nhất kiến chung tình với anh ta.”

“Có cô gái nào nhất kiến chung tình như cô chứ. Nếu cô chung tình với anh ta, thì nên đến xé rách bộ mặt này của tôi. Dù sao tôi cũng là đối thủ đáng gờm của cô.” Trong lúc nói chuyện, não Vưu Nguyệt Vũ nhanh chóng hoạt động: “Tôi đoán, có phải cô xuất phát từ mục đích nào đó, muốn trả thù trai đểu không?”

Suy đoán này, không hẹn mà trùng với suy nghĩ của Hướng Bội.

“Lấy tế bào não có hạn của tôi, không nghĩ ra được khả năng khác.” Vưu Nguyệt Vũ nói: “Nhưng mà tôi vẫn phải nói với cô một câu, đạo hạnh của cô quá thấp.”

Khương Lâm Tình cũng thấy khó hiểu, tại sao không có ai tin rằng cô cuồng nhan sắc?

Vì Dương Phi Tiệp ngọc thụ lâm phong* nên mới trấn áp lòng cô bấy lâu.

*Chỉ người đẹp trai.

Vưu Nguyệt Vũ mang theo tâm thái xem kịch, thêm Wechat với Khương Lâm Tình.

Cô ta ghi chú là: Người nhặt rác.

Lại nói: “Không thân thiện lắm.”

Cô ta lại đổi thành: “Máy thu hoạch trai đểu.”

Lúc đi, Vưu Nguyệt Vũ tặng cho Khương Lâm Tình một nụ hôn gió: “Chờ mong thành tựu vĩ đại của cô.”

*

Khương Lâm Tình tính toán một chút, còn phải đợi đến lúc Vưu Nguyệt Vũ “vứt rác” mới có thể gặp lại Tống Khiên.

Nhưng mà, buổi chiều cô đã gặp được anh.

Không giống với những người đến để chụp người mẫu xe, Tống Khiên thực sự đến để thưởng thức triển lãm xe.

Vưu Nguyệt Vũ đã rời đi từ sớm.

Tống Khiên mỉm cười nhìn những mô hình xe, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều là sự phóng túng không gì kiềm chế nổi. Anh ở đây không lâu, chỉ nửa tiếng đã rời đi.

Khương Lâm Tình nói với Trương Nghệ Lam: “Chị Trương, em đau bụng, đi nhà vệ sinh một lát.”

Cô đi theo Tống Khiên, giữ khoảng cách không gần không xa, suy nghĩ có nên lên phía trước để lưu lại phương thức liên lạc.

Cho đến khi anh lên xe.

Cô vẫn chưa nghĩ thông, vẫn đứng ở chỗ cũ.

Duyên phận mong manh ngắn ngủi… không hợp với tính cách trời sinh của cô. Cô thường hay do dự.

Lúc này, một chiếc xe ở phía sau đi tới.

Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt ôn hoà của Tống Khiên: “Bé xinh đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Khương Lâm Tình không do dự: “Anh Tống, thật là trùng hợp.”

“Đi đâu vậy? Tôi tiễn cô.”

“Tôi đi dạo ở gần đây thôi.”

“Tôi tiễn cô tới chỗ đi dạo gần đây.” Âm giọng của Tống Khiên trầm bổng, lúc cao giọng cũng rất khêu gợi.

“Được, đi xung quanh một chút.” Cô dùng tay vẽ một vòng tròn nhỏ, hy vọng anh không đi quá xa.

Xe của Tống Khiên vừa đơn giản vừa mang chút hương vị của phụ nữ. Ví dụ như, có đặt một cặp búp bê đáng yêu. Lại ví dụ như, trong ngăn chứa ở phía dưới tay cầm có mấy món trang sức của phụ nữ.

Giống như ám chỉ, người đàn ông này đã có người ở bên.

Tống Khiên mở miệng nói: “Đúng rồi, bé xinh đẹp, cô biết tên của tôi, nhưng tôi vẫn chưa hỏi tên cô là gì.”

“Tôi tên Khương Lâm Tình, Khương trong sinh khương, Lâm cận tình thiên*.”

*Sát gần trời xanh. Đây là ý nghĩa cái tên Lâm Tình.

“Lâm cận tình thiên? Vậy thì vẫn chưa tới được trời xanh, là trời đầy mây.”

Cô không thể phản bác.

Tống Khiên không biết đã nhấn vào đâu, trong loa vang lên bài hát “Trời đầy mây”.

Anh lại hỏi: “Còn tới quán bar không?”

“Không đi nữa, công việc quá bận.”

“Tôi còn tưởng tôi không đến nên cô không đi nữa.”

“Cũng có thể nói như vậy.” Thực ra là vì quá bận, trước triển lãm xe không dành ra được chút thời gian nào. Nhưng anh đã muốn nghĩ như vậy, thì cứ tuỳ anh.

Xe từ từ lăn bánh, dừng ở đầu đường.

Tống Khiên nghiêng đầu quan sát.

Điều thú vị chính là cô gái chủ động đến tiếp cận anh, luôn vào thời điểm anh tiến đến gần lại có bộ dạng đề phòng cảnh giác. Lưng của cô và ghế tựa cách nhau khoảng mười centimet. Hai chân khép lại, sống lưng thẳng đứng.

Anh hỏi: “Còn muốn làm dự bị sao?”

“Ừ, tôi có thể chờ.”

“Đợi bao lâu?”

“Đợi tới lúc bên người anh không còn ai nữa.”

“Sợ rằng phải đợi tới thiên hoang địa lão.”

“Không sao, tôi có thể theo đuổi anh.”

Khuôn mặt anh tuấn của Tống Khiên vốn luôn lưu tình khắp nơi, giờ lại có chút khựng lại mà người ta khó phát hiện: “Theo đuổi? Trong vòng bạn bè của tôi, không có ai dùng từ theo đuổi theo cách này. Nếu cô đã muốn làm dự bị, tôi nói với cô một chút quy tắc của tôi.”

“Được thôi, rửa tai lắng nghe.”

“Thứ nhất, cô tình tôi nguyện, không cưỡng ép ai.”

Khương Lâm Tình gật đầu: “Ừ.”

“Thứ hai, quen nhau vui vẻ chia tay cũng vui vẻ, tôi không lưu luyến ai.” Tống Khiên liếc mắt nhìn cô, mới tiếp tục nói: “Thứ ba, quan hệ nam nữ mà tôi muốn không phải trò chơi trẻ con, là súng thật đạn thật.”

“Anh Tống, tôi có thể mạo muội hỏi một câu không?”

“Hỏi đi.”

“Phương diện đó của anh, kỹ thuật như thế nào?” Thật kỳ lạ, cô chân tay luống cuống trước mặt Dương Phi Tiệp. Nhưng đối mặt với Tống Khiên, thế mà cô có thể không đỏ mặt không thở gấp.

Tống Khiên đạp thắng gấp.

Xe đột ngột dừng ở giữa đường.

Xe phía sau điên cuồng bấm còi.

Anh buông lỏng tay lái: “Tôi cũng mạo muội hỏi cô một vấn đề.”

“Hỏi đi.”

“Có phải cô từng có trải nghiệm không vui vẻ, mới cần người đàn ông có kỹ thuật cao siêu như tôi đến giúp cô giải quyết khó khăn?”

Khương Lâm Tình chú ý đến một chi tiết khác: “Anh nói anh có kỹ thuật cao siêu?”

Thái dương Tống Khiên giật giật, anh cảm thấy người phụ nữ này chỉ quan tâm về vấn đề kỹ thuật của anh.

Điện thoại vang lên tại thời điểm này, là tiếng trống.

Trương Nghệ Lam gọi hỏi cô lúc nào thì trở về.

Khương Lâm Tình tiếp xong điện thoại, lại nói: “Anh Tống, thật ngại quá. Làm phiền anh cho tôi trở về chỗ khi nãy. Tôi làm dự bị trước, anh chơi với những cô gái khác vui vẻ nhé.”

Tống Khiên im lặng. Anh im lặng chở cô trở về, im lặng nhìn cô đi vào triển lãm xe, im lặng phun ra nỗi hỗn loạn trong lồng ngực. Luồng không khí ngột ngạt từ lúc Khương Lâm Tình lên xe, luôn nín nhịn không đẩy ra.

Xe sắp quẹo. Tống Khiên nhìn thấy một người đang đi đến từ kính chiếu hậu, lại phải phanh lại.

Đối phương gõ gõ cửa xe, sau đó ngồi vào.

Người này có một khuôn mặt đào hoa, phong lưu tuấn tú như hoa đào nở đầy tháng ba.

Tống Khiên: “Cậu không lái xe sao?”

Người đàn ông hoa đào: “Không, mệt rã rời.”

“Đi đâu?”

“Về nhà.”

Sau đó, Tống Khiên rất trầm mặc.

Người đàn ông hoa đào tuỳ ý hỏi: “Có tâm sự sao?”

“Người phụ nữ “nhất kiến chung tình” với tôi ngày hôm đó hỏi, kỹ thuật trên giường của tôi như thế nào?” Tống Khiên có chút biểu tình: “Tôi đoán, tôi trở thành thầy tình dục vỡ lòng rồi.”

Người đàn ông hoa đào uể oải: “Tôi có thể nói không?”

“Nói đi.”

“Là vịt.” Người đàn ông hoa đào cười đầy thâm ý.

Tống Khiên: “Cút xa một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play