Triệu Kha Nguyệt vừa tan làm, cô gọi taxi đến sau đó trở về nhà. Khi về đến nhà, cô bước lên lầu sau đó mở tủ lấy quần áo, cô quay người lại đi vào phòng tắm.
Triệu Kha Nguyệt có sở thích ngâm mình trong bồn tắm, trong lúc đang thư giãn thì đột nhiên điện thoại đặt bên cạnh rung lên.
Cô đưa tay mở điện thoại lên xem thông báo, nhìn vào màn hình là Tống Thịnh Nam nhắn wechat cho cô.
Tống Thịnh Nam:【Ngủ chưa?】
Triệu Kha Nguyệt nhìn tin nhắn, cô bắt đầu gõ chữ vào màn hình.
Triệu Kha Nguyệt:【Em đang tắm.】
Tống Thịnh Nam:【Ồ.】
Tống Thịnh Nam:【Gọi video đi.】
Triệu Kha Nguyệt:【Anh bị bệnh rồi à?】
Tống Thịnh Nam:【Ừ, bệnh tương tư.】
Tống Thịnh Nam:【Lần này đừng nói anh tương tư nhiều người.】
Triệu Kha Nguyệt hơi ngây ra, đọc tin nhắn anh vừa gửi, trong đầu chợt nhớ lại lúc còn đi học.
Là lần anh lén nhắn tin cho cô ở trong lớp, sau đó bị cô chặn vì quá phiền.
Khoé môi Triệu Kha Nguyệt cong lên cười, cô tiếp tục gõ chữ.
Triệu Kha Nguyệt:【Anh tương tư bao nhiêu người?】
Tống Thịnh Nam:【Hai người】
Triệu Kha Nguyệt:【? 】
Tống Thịnh Nam:【Một là Triệu Kha Nguyệt】
Triệu Kha Nguyệt:【Ừ?】
Tống Thịnh Nam:【Hai là A Nguyệt.】
Triệu Kha Nguyệt:【Anh đùa em hả?】
Tống Thịnh Nam:【Không, em lo tắm đi】
Tống Thịnh Nam:【Ngâm bồn lâu quá sẽ bị cảm.】
Tống Thịnh Nam:【Tắm xong gọi cho anh.】
Triệu Kha Nguyệt:【Ừm.】
Cô rời mắt khỏi điện thoại, sau đó đặt nó lên cạnh bồn một lần nữa.
Một lúc sau khi mặc quần áo vào, cô từ phòng tắm bước ra.
Bắt đầu bước chân đi vào phòng, cô ngồi xuống giường, vừa xem điện thoại vừa dùng tay lau tóc.
Triệu Kha Nguyệt ấn gọi cho Tống Thịnh Nam, lúc này anh liền nhấc máy.
Triệu Kha Nguyệt lên tiếng hỏi anh: “Anh đang ở đâu vậy?”
Tống Thịnh Nam thong thả trả lời: “Khách sạn.”
Triệu Kha Nguyệt: “Công việc thì sao?”
Tống Thịnh Nam: “Vẫn đang tiến triển tốt.”
Triệu Kha Nguyệt im lặng một chút, bất chợt lúc này anh lên tiếng.
Tống Thịnh Nam: “Gọi video đi.”
Cô hơi ngây ra, lúc này Tống Thịnh Nam đã chuyển sang chế độ gọi video.
Triệu Kha Nguyệt đưa điện thoại ra xa, nhìn vào màn hình, anh đang ngồi trên giường, cúc áo sơ mi không cài hết, ở trên có chút lộ.
Triệu Kha Nguyệt cau mày: “Gì vậy?”
Tống Thịnh Nam hăng hái nói: “Gì đâu?”
Triệu Kha Nguyệt mím môi, cô chậm rãi nói: “Anh như vậy là ý gì?”
Tống Thịnh Nam nhướng mày nhìn cô: “Sao? Em bị hút hồn rồi hả?”
Triệu Kha Nguyệt cáu kỉnh: “Ai mà thèm?”
Tống Thịnh Nam: “Em thèm đấy.”
Triệu Kha Nguyệt: “Em không có.”
Một lúc trôi qua.
Bây giờ đã là mười giờ ba mươi phút.
Triệu Kha Nguyệt nói: “Em ngủ, tắt đây.”
Tống Thịnh Nam vội nói: “Khoan.”
Triệu Kha Nguyệt hơi ngây ra, anh lúc này bắt đầu nói tiếp: “Để vậy đi, anh muốn canh em ngủ.”
Triệu Kha Nguyệt cười: “Anh dính người đến vậy sao?”
Tống Thịnh Nam quay mặt sang chỗ khác, bắt đầu chuyển sang giọng cáu kỉnh, nửa đùa nói: “Kệ anh! Nói thì nghe đi, đừng để anh bực bội.”
Triệu Kha Nguyệt phì cười, cô chỉ “Ừ” một tiếng, sau đó duỗi tay tắt đèn ngủ, cô nằm xuống giường, quay mặt về hướng điện thoại.
Tống Thịnh Nam đưa mắt sang nhìn cô, anh chậm rãi nói: “Em ngủ ngon.”
Sau một lúc thì cô cũng ngủ thiếp đi, Tống Thịnh Nam bên này vừa xử lý tài liệu trên máy tính xong, anh đưa mắt sang nhìn vào màn hình.
Nhìn vẻ mặt khi ngủ của cô lúc này, anh cảm thấy cô trông rất đáng yêu.
Tống Thịnh Nam nhếch miệng cười, anh cất máy tính sau đó cũng đưa tay tắt đèn ngủ bên cạnh, bắt đầu chui vào chăn để ngủ.
***
Buổi sáng, Triệu Kha Nguyệt thức dậy, cô nhìn điện thoại của mình đã hết pin.
Cô đưa tay mở ngăn tủ cạnh giường lấy cục sạc dự phòng sau đó cắm vào điện thoại.
Triệu Kha Nguyệt đứng dậy, cô bước chân rời khỏi giường đi xuống lầu, đánh răng rửa mặt xong sau đó cô tiến đến phòng bếp.
Cô chỉ lấy một cái sandwich được đựng trong hộp ở trong tủ lạnh, cô đưa tay rót nước, sau đó đi đến sofa vừa ăn sáng vừa xem TV.
Sau khi ăn sáng xong, cô lên phòng thay quần áo để đến bệnh viện. Đột nhiên điện thoại cô rung lên, cô nhận thấy tin nhắn wechat của Triệu Kha, cô đưa tay lấy điện thoại.
Triệu Kha:【Chị hai, bệnh của Tuyết Hoa dạo này sao rồi?】
Triệu Kha Nguyệt nhìn tin nhắn, cô ngập ngừng sau đó mới gõ chữ.
Triệu Kha Nguyệt:【Vẫn ổn.】
Triệu Kha:【Chị nhớ bắt cô ấy đi khám đầy đủ nha.】
Triệu Kha Nguyệt:【Chị biết rồi.】
Cô rời mắt khỏi điện thoại, cô đứng dậy đi lên lầu, sau đó đi đến cạnh giường lấy túi xong bỏ điện thoại vào.
***
Ở bệnh viện.
Triệu Kha Nguyệt đang khám bệnh cho những người khác, sau khi khám xong bệnh nhân cuối cùng.
Bất chợt điện thoại cô reo lên, người gọi đến là Tống Thịnh Nam, thấy vậy cô vội nhấc máy.
Tống Thịnh Nam ở đầu máy bên kia chậm rãi lên tiếng: “Em đang làm gì vậy?”
Triệu Kha Nguyệt trả lời: “Ở bệnh viện, vừa khám cho người cuối cùng xong.”
Tống Thịnh Nam: “Có thời gian không?”
Triệu Kha Nguyệt mím môi, chậm rãi trả lời: “Để em xem lại lịch trình.”
“Mà để làm gì vậy?”
Tống Thịnh Nam: “Bận đến mức không thể ra cổng bệnh viện luôn sao?”
Triệu Kha Nguyệt hơi ngây ra, đột nhiên cô đứng dậy sau đó khẩn trương chạy ra ngoài.
Chạy đến trước cổng bệnh viện, cô thấy Tống Thịnh Nam đang đứng đó, cô nhanh chóng chạy đến gần anh.
Triệu Kha Nguyệt vừa chạy đến, cô vội lên tiếng: “Anh đến khi…” chưa kịp nói xong thì Tống Thịnh Nam đã ôm cô vào lòng, cô bây giờ vô cùng ngạc nhiên.
Lúc này anh vẫn im lặng ôm cô thật chặt, không nói một lời.
Triệu Kha Nguyệt lên tiếng hỏi: “Anh về khi nào? Sao không nói với em.”
Tống Thịnh Nam vẫn ôm cô, anh chậm rãi nói: “Tạo bất ngờ.”
Triệu Kha Nguyệt mỉm cười, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Công ty ổn cả rồi sao?”
Tống Thịnh Nam chỉ “Ừ” một tiếng, ánh mắt nhìn xuống chăm chăm vào đối diện mắt cô, trên miệng của anh vẫn đang nở nụ cười.
Hai tay anh vòng quanh eo cô, ôm cô thật chặt. Triệu Kha Nguyệt mỉm cười vòng tay quanh cổ anh.
Tống Thịnh Nam lên tiếng hỏi: “Muốn đi xem buổi biểu diễn của Châu Kiệt Luân không? Biết em thích nhạc của ông ấy, nên anh đặt vé từ hôm trước.”
Triệu Kha Nguyệt có chút ngạc nhiên, cô hỏi: “Sao anh biết em thích nhạc của Châu Kiệt Luân?”
Tống Thịnh Nam cười nói: “Cái gì về em mà anh không biết?”
Triệu Kha Nguyệt nhìn anh, cô mỉm cười trả lời: “Vậy đợi em quay lại lấy túi.” Nghe cô nói vậy, anh chỉ nhẹ gật đầu.
Một lúc sau cả hai lái xe đến nơi tổ chức biểu diễn. Tống Thịnh Nam và Triệu Kha Nguyệt đang ở khu bán hàng để mua gậy phát sáng.
Khi Triệu Kha Nguyệt nhìn sang bên khác, cô thấy có một cậu học sinh đang nài nỉ nhiều người bán lại vé cho cậu, thoáng qua thì có thể nghe được lời cậu thiếu niên nói,
“Làm ơn bán lại vé cho tôi đi, tôi đã hứa sẽ mua cho cô ấy.”
“Chú ơi, dì ơi.”
Triệu Kha Nguyệt chăm chăm nhìn cậu, khi khoảng cách không còn xa nữa, cô bắt đầu lên tiếng: “Cần vé không?”
Cậu thiếu niên nhìn cô, cậu chợt vui mừng: “Thật sao, dì bán lại cho tôi hả?”
Triệu Kha Nguyệt cau mày: “Cậu gọi ai là dì vậy?” Cô đưa hai tấm vé cho cậu thiếu niên.
Cậu thiếu niên nhìn hai tấm vé, bắt đầu nói: “Vé của dì được ngồi ở phía trong, dì bán lại bao nhiêu? Giá ngoài giờ gấp đôi…tôi chỉ đủ tiền mua một vé thôi.”
Triệu Kha Nguyệt nhìn cậu, cô chậm rãi nói tiếp: “Tặng cậu đó, đừng kêu dì nữa là được.”
Cậu thiếu niên lúc này hơi lúng túng, vội nói: “Ơ không được đâu, tôi đã hứa sẽ mua vé cho cô ấy.” Cậu đưa tiền cho cô, nhanh chóng nói tiếp:“Chị cầm lấy đi.”
Triệu Kha Nguyệt định lên tiếng, đột nhiên Tống Thịnh Nam đưa tay lấy một tờ tiền từ cậu thiếu niên, anh chậm rãi nói: “Nhiêu đây là đủ rồi, để tiền đón xe về nhà nữa.”
Cậu thiếu niên vui mừng cúi đầu liên tục: “Cảm ơn, cảm ơn ạ.” Cậu định rời đi thì Triệu Kha Nguyệt gọi cậu lại: “Này, chờ chút.” Cô đưa cây gậy phát sáng cho cậu thiếu niên.
Cậu thiếu niên nhận lấy: “Cảm ơn nhiều.” Sau đó cậu chạy về phía nữ sinh đi cùng cậu.
Triệu Kha Nguyệt giương mắt nhìn Tống Thịnh Nam, cô lên tiếng: “Sao anh lại lấy tiền của thằng bé chứ?”
Tống Thịnh Nam nhìn cô, anh chậm rãi nói: “Em có biết khi nào người con trai mới bắt đầu trưởng thành không?”
Triệu Kha Nguyệt im lặng, cô chăm chú nhìn Tống Thịnh Nam, anh bắt đầu nói tiếp: “Chính là khi cậu ấy gặp được một người con gái mà cậu ấy muốn bảo vệ, em có thể nghĩ cậu ấy là cậu bé, nhưng cậu ấy nghĩ bản thân mình là đàn ông.”
Triệu Kha Nguyệt mím môi, cô rũ mắt. Tống Thịnh Nam nhìn cô, anh hỏi: “Còn muốn xem không?”
Triệu Kha Nguyệt chậm rãi nói: “Em thấy đói.”, Tống Thịnh Nam mỉm cười, anh hỏi: “Em muốn ăn món gì đây, hả dì Triệu?”
Triệu Kha Nguyệt nói: “Em muốn đi ăn lẩu của chú Tống.”
Tống Thịnh Nam thong thả nói: “Được.” Sau đó cả hai bắt đầu bước đi, anh nói tiếp: “Bây giờ muốn đi ăn lẩu ở đâu đây hả dì Triệu?”
Triệu Kha Nguyệt nhanh chóng nói: “Chú Tống thích ăn cay hay là không cay?”
Tống Thịnh Nam cười nói: “Chú Tống không thích ăn cay đâu.”
Cả hai bắt đầu đến tiệm lẩu mà họ hay đến, khi thức ăn được dọn lên, cả hai bắt đầu ăn.
Triệu Kha Nguyệt vừa ăn vừa nói: “Khó khăn lắm mới được đi xem, từ trước đến nay em chưa từng đi xem live show của Châu Kiệt Luân, bây giờ có cơ hội mà vẫn không thể xem được.”
Tống Thịnh Nam nói giọng dỗ dành: “Không có sao đâu, còn cơ cội mà.”, anh chăm chú nhìn cô đang ăn, bất chợt lại lên tiếng hỏi: “Tại sao em thích ăn lẩu quá vậy?”
Triệu Kha Nguyệt nhìn anh, cô trả lời: “Thấy vui, mỗi lần được ăn lẩu thì tâm trạng của em lại trở nên vui vẻ hơn.”
“Hồi còn học đại học, em và bạn bè tự đi mua lò điện về, sau đó lén lút nấu lẩu ăn với nhau.”
Tống Thịnh Nam hỏi: “Ồ, em trở nên quậy phá đến vậy sao?”
Triệu Kha Nguyệt cau mày, cô cáu kỉnh nói: “Đâu có, em là học sinh ngoan đấy.” Nghe cô nói vậy, anh lại phì cười.
Cô lấy lại tinh thần, nhìn chăm chú vào anh. Nhớ đến lần đầu tiên gặp lại, anh giả vờ không quen mình, cô lên tiếng hỏi: “Sao trước đây anh giả vờ nói chưa từng gặp em?”
“Lâu như vậy không gặp,” Tống Thịnh Nam nhìn sang hướng khác, nói chuyện rất không đứng đắn, “Anh sợ em muốn vay tiền.”
“…”
Thoáng nhìn nét mặt của cô, anh cười lên: “Ánh mắt em như vậy là ý gì? Anh không thể giữ chút thể diện cho mình sao?”
Triệu Kha Nguyệt nheo mắt nhìn anh, cô hỏi: “Lúc trước người đưa em vào bệnh viện lúc em bị đau ruột thừa là anh đúng không?”
“Còn cả lần em say xỉn được Triệu Kha đưa về, người bên cạnh em trước đó là anh.”
Tống Thịnh Nam hơi ngây ra, anh hỏi: “Ai nói với em?”
Triệu Kha Nguyệt nhanh chóng nói: “Triệu Kha nói hết với em rồi.”
Tống Thịnh Nam nghe vậy chỉ “Ừ” một cái, Triệu Kha Nguyệt nhìn anh, thái độ cô kiêu căng: “Rõ là vẫn còn quan tâm em, vậy mà trước mặt toàn tỏ ra lạnh lùng.”
“Tại sao phải giấu em chứ?”
Tống Thịnh Nam nhướng mày nhìn cô, anh chậm rãi nói: “Sợ nếu anh nói cho em thêm chuyện này, em lại không còn mặt mũi nhìn anh.”