Dương Bách Xuyên đi qua lựa chọn một tảng đá xanh rộng hơn mét, cao 3 mét, dùng lực đào tảng đá ra khỏi lớp đất.  

Trước khi đi tùy tay bắt mấy con cá Rồng vào trong không gian hồ Càn Khôn, khiêng tảng đá xanh đi lên mặt nước.  

Ra khỏi mặt nước, Dương Bách Xuyên đặt tảng đá xanh ở bên cạnh hồ, lấy ra đao điêu khắc từ hồ Càn Khôn, bắt đầu điêu khắc.  

Trong đầu hiện ra bộ dáng của sư phụ Vân Thiên Tà, điêu khắc không hề khó.  

Tĩnh tâm điêu khắc, đao điêu khắc trong tay Dương Bách Xuyên bay múa thành tàn ảnh.  

Một tiếng sau, một bức tượng Vân Thiên Tà sinh động như thật được hoàn thành.  

Dương Bách Xuyên đánh giá một lượt, lẩm bẩm: “Thật ra sư phụ trông cũng rất đẹp trai.”  

Ở trong hiện thực, cục đá màu xanh lá hóa thành một người có mày kiếm mắt sáng, tóc dài tùy ý xõa trên vai, hai tay chắp sau lưng, mắt nhìn về phía chân trời, râu dài tung bay, trên người mặc một bộ áo dài, tràn ngập hương vị tiên phong đạo cốt.  

Dương Bách Xuyên vừa lòng cười: “Mặc dù sư phụ không thể đi ra khỏi hồ Càn Khôn, cũng không nói cho con sư phụ người là ai. Nhưng từ nay về sau, người chính là sư tổ của Vân Môn, cần phải phù hộ cho đệ tử của Vân Môn.”  

Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên có chút mất tự nhiên, nói: “Tại sao những lời này có chút không được tự nhiên nhỉ? Sư phụ còn chưa chết, thôi, coi như đã chết đi, dù sao người cũng ở trạng thái thần hồn.”  

Sau đó khiêng tượng sư phụ về thôn.  

Đi ra ngoài hơn một tiếng, sau khi trở về mọi người đã chuyển nhà gần xong, thấy được Dương Bách Xuyên khiêng một pho tượng trở về, một đám tràn đầy khó hiểu.  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, bảo tất cả mọi người đi theo anh.  

Trực tiếp đi đến hậu viện, đặt tượng của sư phụ Vân Thiên Tà ở hậu viện nhà chính, sau đó lớn tiếng nói: “Đến tận bây giờ không phải mọi người đều muốn biết sư tổ của Vân Môn chúng ta là ai hay sao?  

Bây giờ nói cho mọi người, bức tượng này chính là sư tổ của Vân Môn chúng ta, tên là Vân Thiên Tà, là một cao thủ cực kỳ ghê gớm.  

Từ hôm nay trở đi, nơi này chính thức sửa tên là điện Thiên Tà, đệ tử Vân Môn phải thăm viếng sư tổ, tôn sư trọng đạo.”  

Nói xong, Dương Bách Xuyên dẫn theo mọi người chính thức thăm viếng sư tổ, coi như hoàn thành lần ngưng tụ đầu tiên của Vân Môn.  

Từ sau lần này, mỗi một người đều cảm thấy một sự trung thành hiện hữu trong lòng, Dương Bách Xuyên có thể tự mình cảm nhận được điều này.  

Dương Bách Xuyên không nghĩ đến Tửu Tiên lão đầu cũng đến viếng thăm sư tổ, trong lòng của anh cực kỳ vui mừng, âm thầm nói: “Xem ra kế hoạch lừa dối tẩy não đã thành công, Tửu Tiên lão đầu đã trở thành đại trưởng lão của Vân Môn. Đây là một khởi đầu rất tốt, chắc chắn sau này Vân Môn sẽ quật khởi trong giới võ cổ.”  

Sau khi thăm viếng sư tổ, Dương Bách Xuyên phân phó đạo trưởng Phương chuẩn bị luyện chế đan Tụ Khí, đảm bảo mỗi thành viên của Vân Môn đều nhận được một viên đan Tụ Khí và đan Bồi Nguyên một tháng, linh dược không đủ nói cho Lưu Tích Kỳ. Sau này công ty Vân Kỳ tồn tại để mở ra một con đường thu thập thiên tài địa bảo cho Vân Môn.  

Sau đó anh chính thức thu nạp Võ Kiếm và Trần Bảy Roi vào Vân Môn, truyền thụ công pháp tu luyện thích hợp cho hai người.  

Sau khi dặn dò xong công việc, Dương Bách Xuyên đi theo bà nội tế bái tổ tông, sau đó anh phải đi đến Cố Đô.  

Trước khi đi gọi em gái San San, Triệu Nam và Ninh Kha lại, truyền thụ pháp quyết mở ra trận pháp Chu Thiên cho ba người. Bảo ba người thường ngày trận pháp phòng ngự và Ảo trận Sát trận đóng cửa, một khi gặp phải kẻ địch, chỉ cần ba người mở ra trận pháp thì có thể khởi động tác dụng phòng ngự.  

Một khi mở ra trận pháp, toàn bộ thôn sẽ biến mất, chuyện này quá kinh hãi thế tục, nên ngày thường không có việc gì không cần mở.  

Có mắt trận tồn tại, trận pháp sẽ không ngừng hút linh khí trời đất vào trong thôn, cung cấp cho mọi người dùng. Điểm này đã được kiểm chứng rõ ràng, linh khí trong thôn cao hơn bên ngoài rất nhiều lần, càng tích lũy, trong thôn sẽ biến thành một mảnh đất bảo bối.  

Đến chiều, Dương Bách Xuyên trực tiếp đi Cố Đô, tiếp theo anh muốn đi tìm Ngô Mặc Thu và Kiều Phúc, điều tra nguyên nhân chết của Đường Long và Cổ Tư Lạc, người của Vân Môn không thể chết oan uổng.

Anh đến Cố Đô lúc 6 giờ tối, sau khi đỗ xe, khuếch tán linh khí khổng lồ ra ngoài, phạm vi 900 mét quanh biệt thự đều nằm trong sự bao phủ linh thức của anh.  

Trận pháp Tụ Linh trong biệt thự vẫn còn nguyên chưa bị phá hỏng, tất cả đều ổn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play