Lúc này, tám người trên đỉnh núi chia ra ba nơi.  

Nhóm đầu tiên gồm lão già lúc đầu và hai tên Tiên Thiên tầng hai, ba tên võ cổ giả Tiên Thiên tầng một.  

Nhóm thứ hai là hai tên võ cổ giả Tiên Thiên tầng bốn.  

Nhóm cuối cùng chính là tên thiên tỉnh giả kia, hắn ta che giấu hơi thở rất tốt, nếu không phải Dương Bách Xuyên có tinh thần lực cường đại thật sự không cảm nhận được sự tồn tại của hắn ta.  

Nghe bọn hắn nói chuyện với nhau, chủ đề chỉ xoay quanh Tửu Tiên lão đầu, thật sự muốn đi vào trong thôn đánh cắp đan Bồi Nguyên của Vân Môn.  

Giống với những gì anh đoán, những người này đỏ mắt thèm đan Bồi Nguyên của Vân Môn, đến tống tiền.  

Còn thân phận của bọn họ, ngoài tên thiên tỉnh giả kia, ba tên Tiên Thiên tầng hai và hai tên Tiên Thiên tầng ba kia lần lượt là người của Thần Tông và người của Âm Nguyệt Môn.  

Xuất hiện ở chỗ này vì muốn gây rắc rối cho anh và báo thù cho Đinh Dương và lão tổ Địa Tâm.  

Dương Bách Xuyên cẩn thận nghe xong nửa ngày, sau khi xác định thân phận của bọn họ, trong lòng nở nụ cười lạnh lùng. Hạ Lộ mất tích đang lo không tìm được người tra hỏi thì có người của Thần Tông và  m Nguyệt Môn tìm đến cửa.  

Nghe bọn họ nói chuyện, trọng điểm vẫn ở đan dược Vân Môn, cùng vì ở trong đại hội võ cổ anh quá nổi bật, hoặc nói cách khác bị ép nói ra đan Bồi Nguyên. Hơn nữa trong thời gian này, đạo trưởng Phương còn hoàn thành giao dịch với các gia tộc lớn trên toàn thế giới, quá nổi bật gây nên bệnh đau mắt cho nhiều người.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng, Vân Môn dễ bắt nạt vậy sao?  

Trong lòng cũng may mắn nhặt được Tửu Tiên lão đầu trong núi lớn, nếu không trong khoảng thời gian anh bế qua, e rằng Vân Môn đã bị người tiêu diệt từ lâu.  

Nghĩ đến đây Dương Bách Xuyên đã thấy sợ, trong lòng tràn ngập lửa giận.  

Hôm nay anh phải làm một tên đồ tể.  

Không lập uy, giới võ cổ thật sự cho rằng Vân Môn dễ bắt nạt.  

Trong lòng vừa nghĩ vậy, trực tiếp thi triển Thuật Ngự Phong, bay lên, dừng ở chính giữa tám người, mở miệng nói: “Một đám vai hề còn dám nhớ thương đan Bồi Nguyên của Vân Môn, ngại mạng quá dài hả?”  

“Ai?”  

“Ai đang nói?”  

Dương Bách Xuyên vừa mở miệng, ngoại trừ tên thiên tỉnh giả trốn sau khối đá to không lên tiếng, hai tên Tiên Thiên tầng ba, ba tên Tiên Thiên tầng hai đều bị chấn động.  

Vừa ngẩng đầu thì thấy được Dương Bách Xuyên đứng trên một tảng đá khổng lồ.  

“Dương Bách Xuyên, môn chủ Vân Môn.” Âm thanh của Dương Bách Xuyên giống như sông băng, lạnh lẽo phun ra mấy chữ.  

Lúc này hai người của Thần Tông và ba người của Âm Nguyệt đều biết được người này là ai.  

“Hừ, mày chính là Dương Bách Xuyên? Đang lo tìm tên nhóc nhà mày, mày lại tự đưa đến cửa. Nhóc con, tao hỏi mày, Đinh Dương Thần Tông do mày giết?” Một tên béo ục ịch của Thần Tông bước ra lạnh giọng chất vấn Dương Bách Xuyên.  

Trong điều tra của bọn họ, Đinh Dương bị Dương Bách Xuyên gi ết chết, bởi vì đây là tin tức do Thanh Thành truyền ra.  

“Là tao giết thì sao?” Dương Bách Xuyên rất sảng khoái thừa nhận.  

“Tốt lắm, nhóc con, như vậy tin tức truyền ra từ Thanh Thành là thật, Địa Tâm của Âm Nguyệt Môn cũng chết trong tay mày?” Một lão già của Âm Nguyệt Môn trầm giọng lên tiếng.  

Lúc này hai bên đã đến gần Dương Bách Xuyên, bao vây trước sau Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn hai bên, lạnh giọng nói: “Các người hỏi xong, bây giờ đến lượt tôi hỏi, Thần Tông và Âm Nguyệt Môn các ngươi có từng đối phó với Đàm chủ của Thần Long Đàm hay không?”  

Vừa nói xong, Dương Bách Xuyên quan sát sắc mặt hai bên, nhưng không ai ra tiếng.  

Điều này làm cho Dương Bách Xuyên căng thẳng, có dự cảm không tốt.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play