Lưu Tích Kỳ nghe giọng nói trịnh trọng của Dương Bách Xuyên, cũng không hỏi nhiều: “Được, tôi lập tức đến.”  

Cúp máy, Dương Bách Xuyên trực tiếp lái xe đi đến tiệm cơm Cố Đô trước.  

Vốn dĩ gọi cả Lưu Tích Kỳ, bởi vì người cầm lái bên ngoài của công ty Vân Kỳ chính là Lưu Tích Kỳ, anh chỉ là người đứng sau. Hai anh em một sáng một tối mới có thể mở ra một con đường máu ở thương giới cạnh tranh khốc liệt này.  

Vì vậy tìm ô dù cho công ty, không thể thiếu Lưu Tích Kỳ, bởi vì rất nhiều chuyện cần xử lý trong tương lai là anh ta ra mặt.  

Còn bản thân Dương Bách Xuyên chính là át chủ bài giấu sau màn.  

Hơn mười phút sau, Dương Bách Xuyên lái xe đến tiệm cơm Cố Đô.  

Đi thẳng vào trong ghế lô tầng bảy.  

Lúc ra thang máy, không nghĩ đến gặp phải bảy tám người tràn đầy mùi rượu, hai người trong đó còn là người quen.  

Hai người này không phải ai khác, chính là Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ, người từng bị Dương Bách Xuyên dạy bảo một trận vì Liễu Linh Linh.  

Lúc này, đám người Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ đang quay xung quanh bên cạnh một thiếu niên có biểu tình lạnh lùng.  

Dương Bách Xuyên cảm giác được một hơi thở sắc bén từ trên người thanh niên này, trong nháy mắt anh đã đoán ra được người thanh niên này là quân nhân.  

Hai bên đụng phải nhau ở cửa thang máy, đều sửng sốt ngây người.  

Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ liếc nhau, đều thấy được ý cười trong mắt đối phương.  

Nhớ trước đây vì Liễu Linh Linh, Dư Thiệu Cương đi tìm Dương Bách Xuyên gây chuyện, ngược lại bị Dương Bách Xuyên dạy bảo một trận.  

Xong việc Dư Thiệu Xương không nuốt trôi được cơn tức, tìm được bạn bè của Ninh Vũ ở nơi dạy võ xả tức hộ, kết quả 12-13 người bị Dương Bách Xuyên đánh đổ.  

Lúc đó Dư Thiệu Cương nói với Ninh Vũ: “Không lẽ cho qua như vậy? Nếu không tìm người bên ngoài dạy bảo Dương Bách Xuyên?”  

Ninh Vũ trừng mắt: “Tôi không đánh nổi người kia, tên nhóc đó rất giỏi đánh nhau, cho dù tìm côn đồ bên ngoài cũng chưa chắc dùng được. Nhưng phải lấy lại mặt mũi, nếu không Ninh Vũ tôi không có cách nào lăn lộn trong trường học. Nghe nói anh Tam sắp trở về…”  

Lúc đó hai người từng thương lượng đợi anh Tam trong miệng bọn họ trở về.  

Hôm nay cũng coi như trùng hợp, anh Tam trong miệng bọn họ vừa trở về hôm qua, nhưng không phải xuất ngũ trở về, mà là nhận nhiệm vụ đi theo lãnh đạo. Trùng hợp ở quê quán, nên bớt thời gian gặp mặt tụ hội với mấy đồng bạn trong đại viện.  

Lúc ăn cơm Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ còn nói với anh Tam, có một người tên là Dương Bách Xuyên đi gây chuyện với bọn họ, muốn anh Tam hỗ trợ xả giận.  

Anh Tam trong miệng bọn họ tên là Hàn Văn Đông, đứng hàng thứ ba trong nhà, khi còn nhỏ hay gọi anh ta là Hàn Tiểu Tam.  

Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ có thể cho rằng Hàn Tiểu Tam có thể đối phó được Dương Bách Xuyên, bởi vì bọn họ biết Hàn Tiểu Tam là bộ đội đặc chủng. Ở trong mắt bọn họ, bộ đội đặc chủng rất mạnh mẽ.  

Đối với thỉnh cầu của hai người, Hàn Tiểu Tam không đồng ý ngay lập tức, anh ta dò hỏi nguyên nhân trong đó trước.  

Hỏi nguyên nhân?  

Tất nhiên Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ sẽ không nói thật, bởi vì nói thật hai người sẽ trở thành đuối lý, Hàn Tiểu Tam sẽ không hỗ trợ bọn họ.  

Ngược lại thêm mắm thêm muối miêu tả Dương Bách Xuyên thành một côn đồ trong trường học.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play