Cảm giác Liễu Linh Linh dành cho Dương Bách Xuyên rất phức tạp. Từ sau cái lần hai người trở về từ núi Phượng Hoàng, Liễu Linh Linh mất ngủ nhiều đêm, cuối cùng cô cũng biết mình thích Dương Bách Xuyên.  

Nhưng bây giờ đọc được lời nhắn của Dương Bách Xuyên, trái tim Liễu Linh Linh chợt trở nên lạnh lẽo.  

Lúc này vẻ mặt cô không thay đổi, nhưng trái tim bỗng quặn đau.  

Cô nhìn thấy trên giấy nhắn của Dương Bách Xuyên viết: Đời này nhất định phải tìm được cô ấy!  

Một câu nói ngắn ngủi, chữ "cô ấy" trên đó là bộ nữ.  

Liễu Linh Linh đau khổ: "Thì ra cậu ấy đã có người trong lòng từ lâu, mình... tốt nghiệp rồi, cũng nên dập tắt ảo tưởng trong lòng thôi."  

Trong mấy người, Dương Bách Xuyên không phát hiện ra Liễu Linh Linh khác thường, chỉ có Lâm Hoan cũng là nữ sinh có tâm tư tinh tế mới phát hiện ra Liễu Linh Linh sa sút tinh thần, bởi vì cô nhìn thấy vẻ hụt hẫng của Liễu Linh Linh sau khi nhìn ánh mắt Dương Bách Xuyên.  

Lâm Hoan cũng nhìn thấy lời nhắn Dương Bách Xuyên viết, nét mặt thoáng run rẩy rồi lại khôi phục bình thường.  

Lúc này, một thanh niên chừng ba mươi tuổi đi tới, mỉm cười chào hỏi Dương Bách Xuyên từ xa: "Nhóc Xuyên đến rồi!"  

"Chào anh Khương, cho bọn em mỗi người một suất tào phớ." Dương Bách Xuyên mỉm cười nói xong, sau đó giới thiệu cho mọi người: "Đây là con trai của chủ quán."  

Dương Bách Xuyên là khách quen, rất quen thuộc với Khương Bân.  

"Được, các em chờ nhé, anh đích thân làm." Dứt lời Khương Bân gọi một cô gái ở quầy thu ngân: "Vợ ơi rót trà cho đám nhóc Xuyên!"  

Cặp vợ chồng trẻ thừa kế quán ăn cha mẹ để lại, Khương Bân đích thân làm tào phớ tổ truyền, vợ anh ấy phụ trách thu ngân và quản lý bên ngoài, cũng thuê mấy nhân viên phục vụ hỗ trợ.  

Vợ Khương Bân rất xinh đẹp, trên gương mặt luôn treo nụ cười, tướng mạo này trời sinh chiêu tài. Cô ấy cũng quen Dương Bách Xuyên, đi tới rót nước chào hỏi: "Nhóc Xuyên, lâu rồi không cậu tới."  

"Tại tốt nghiệp nên em hơi bận. Mộc Mộc đâu chị?" Dương Bách Xuyên mỉm cười hỏi.  

"Chị đưa Mộc Mộc đến nhà mẹ rồi. Dạo trước tu sửa quán không có thời gian trông con." Lúc vợ Khương Bân nhắc đến con, gương mặt đong đầy hạnh phúc.  

Cô ấy trò chuyện vài câu rồi đi làm việc. Trên bàn, Liễu Linh Linh lơ đãng uống nước.  

Dương Bách Xuyên không phát hiện, kể cho mọi người nghe con gái của Khương Bân đáng yêu như thế nào.  

Dương Bách Xuyên rất hâm mộ Khương Bân. Sau khi xuất ngũ nối nghiệp ba, sau khi kết hôn sinh được một cô con gái đáng yêu như búp bê, quả là gia đình ba người hạnh phúc.  

Sáu người uống trà nói chuyện, không lâu sau tào phớ lên bàn, cả sắc hương vị đều đủ cả, trông mà thèm.  

Ngoại trừ Liễu Linh Linh và Lâm Hoan ăn trong trạng thái không tập trung, những người khác đều khen ngon.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play