Ầm!  

“A!!!.....”  

Xen lẫn bên trong tiếng nổ mạnh là từng tiếng la hét đầy thảm thiết.  

Trong mắt Dương Bách Xuyên, mặt của Liên Thành Hải Bằng và hai người xung quanh đều trực tiếp biến dạng, anh biết đó là do uy lực to lớn từ Chấn Thiên Chưởng của mình gây ra.  

Chỉ có một người đã kịp thời né tránh, sau khi bị chân khí ảnh hưởng, đối phương phun ra một ngụm máu nhưng vẫn cố gắng ngẩng đầu dậy, quay đầu chạy trốn.  

Về phần Liên Thành Hải Bằng và hai người bên cạnh ông ta, tất cả đều ngã xuống trong vũng máu, thi thể biến dạng, toàn bộ đều chết hết.  

Chỉ cần một chưởng đã giết chết bốn người và một người bị thương nặng phải bỏ chạy, nhưng chắc đối phương cũng không khá khẩm hơn là bao. Dương Bách Xuyên đứng đó, hít một hơi thật sâu, cũng không đuổi theo kẻ đang chạy trốn.  

Anh nhìn đến thân thể bị biến dạng của Liên Thành Hải Bằng, trên môi nở nụ cười nhưng trong cơ thể lại truyền tới từng đợt suy yếu, ngồi bệt xuống đất.

Nghỉ ngơi vài phút, Dương Bách Xuyên định đứng dậy để xem vết thương của ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên, giọng nói của Sư phụ Vân Thiên Tà vang lên: “Thằng nhóc thối kia, mau đưa linh thức vào bình Càn Khôn đi chứ!”  

Dương Bách Xuyên sững sờ một lúc, trong lòng rung động, nghĩ đến chuyện có thể sư phụ đã phát hiện thứ gì đó trong bình Càn Khôn. Sau khi bình Càn Khôn hấp thụ năng lượng trong hóa thạch lúc trước, anh cảm thấy không gian của bình Càn Khôn tăng từ ba mươi mét lên sáu mươi mét, những cái khác thì không phát hiện ra gì khác lạ.   

Bây giờ khi nghe sư phụ nói, Dương Bách Xuyên lập tức nhắm mắt lại đưa linh thức vào trong bình Càn Khôn. Cảm giác lôi kéo quen thuộc ập tới, vào không gian của chiếc bình Càn Khôn, lần này linh thức của anh vừa tiến vào đã cảm nhận được sự khác biệt.  

Không chỉ đường kính không gian mở rộng lên thành sáu mươi mét mà quan trọng hơn là Dương Bách Xuyên phát hiện bên trong bình Càn Khôn tràn ngập sức sống vô cùng cường đại. Ao nước nhỏ ban đầu giờ đây đã tăng lên gấp đôi, khoảng chừng chín mét, đám cá rồng sống dưới đó tung tăng bơi lội, hình như rất vui vẻ.  

Phía bên kia, sau khi anh luyện chế ba lần đan dược thì chỉ còn lại không tới một trăm gốc, nói chính xác là chỉ có chín mươi sáu gốc linh dược. Thế nhưng chín mươi sáu gốc linh dược này đều tràn đầy sinh khí, còn có một ít lá cây lớn lên, nhiều hơn, cho thấy đám linh dược đã phát triển.  

Còn có một số dược liệu thông thường và Huyết Linh Dược không nhiều lắm, tất cả đều mang lại cho Dương Bách Xuyên một cảm giác bừng bừng sức sống.  

Quả hồng thơm đều chín hết, anh tiện tay hái một quả cho vào miệng nhai, thịt quả tan chảy, nước chảy ra vô cùng ngọt, trong miệng thơm ngát...  

Sau khi quan sát một lúc, có vẻ như ngoài những thay đổi này ra thì không gian của bình Càn Khôn không có sự khác biệt nào khác, xung quanh vẫn còn hơi lộn xộn.  

Anh không nhịn được hỏi: “Sư phụ không thay đổi gì à? Người có phát hiện cái gì mới mẻ không?”  

“Thằng nhóc thối, con nhìn xem ao nước có thay đổi gì không?” Giọng Sư phụ Vân Thiên Tà đầy ý cười, như thể ông đang cố tình thừa nước đục thả câu. Ông đang ở trong trạng thái linh hồn, quanh quẩn ở trong bình Càn Khôn mấy vạn năm, tuy không xuất hiện trong không gian này nhưng ở một mức độ nào đó đã thay thế linh hồn của bình Càn Khôn, vì vậy cảm ứng của ông sẽ không sai.  

Nghe vậy, Dương Bách Xuyên nhìn về phía cái ao nhỏ, thoạt nhìn thì cái ao nhỏ cũng lớn hơn, cá rồng bắt được từ đầm Tiên Nữ ở quê cũng trở nên manh động hơn, ngoài ra chẳng có gì.  

Thấy vậy, Dương Bách Xuyên đang định chửi bới sư phụ lại trêu chọc mình, khóe mắt bỗng liếc thấy một tảng đá xanh biếc ngay phía trên cái ao nhỏ, cùng màu với nước trong hồ, lớn bằng lòng bàn tay nằm trên bùn đất ngay cạnh ao.  

Nếu như không nhìn kỹ thì thật đúng là sẽ không phát hiện ra.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play