Khi đó, Dương Bách Xuyên không quan tâm, dù sao cô chỉ xin nghỉ phép để về nhà, nghĩ đợi cô trở về, nhưng kết quả là một loạt việc bận rộn khiến anh quên mất chuyện của Lâm Hoan.  

Sau nhiều ngày, không ngờ lại nhận được cuộc gọi của ba Lâm Hoan, nhưng lại là thông báo cô sắp chết.  

Vừa lái xe, tim Dương Bách Xuyên vừa đập thình thịch, chống lại sự hoảng loạn trong lòng, anh nhanh chóng lái xe đến bệnh viện quân y ở cố đô.  

Dọc đường, anh suy nghĩ, Lâm Hoan rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?  

Mắc bệnh nan y hay gặp tai nạn?  

Nếu là bệnh, anh sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để cứu cô.  

Nửa giờ sau, Dương Bách Xuyên chạy như đua xe vội vàng đến bệnh viện quân y cố đô.  

Lúc này anh mới nhớ mình quá lo lắng hỏi thăm phường, lấy điện thoại ra gọi lại, vẫn là ba của Lâm Hoan, hỏi thăm số phòng là 402, vừa đến nơi, Dương Bách Xuyên lo lắng không đợi thanh máy mà trực tiếp chạy như điên lên tầng bốn.  

Sau cánh cửa phòng bệnh, đôi tay  Dương Bách Xuyên run rẩy gõ cửa.  

Anh rất lo lắng không biết tình hình sẽ tồi tệ như thế nào.  

Cánh cửa mở ra, do một người phụ nữ trung niên ngoài năm mươi tuổi mở cửa, trông bà ấy có chút giống với Lâm Hoan, chắc là Dương Bách Xuyên nhận ra đây là mẹ của Lâm Huân, khóe mắt ửng hổng, sưng đỏ, trông bà ấy thật tiểu tụy, bà ấy đã khóc.  

“Dì ơi, cháu là Dương Bách Xuyên ~”  

“Tiểu Dương đến rồi, mau vào đi, hôm nay Hoan Nhi có nhắc tới cậu, nói rằng cậu là bạn học của con bé, vất vả cho cậu rồi.”  

Câu trả lời của bà ấy là thừa nhận rằng bà ấy chính là mẹ của Lâm Hoan.  

Dương Bách Xuyên gật đầu, anh bước vào phòng bệnh, phòng bệnh là thuộc một dãy phòng cao cấp, có phòng tắm và phòng khách, mọi thứ đều rất đầy đủ.  

Sau khi bước vào, một người đàn ông trung niên trang nghiêm từ trên sô pha đứng dậy, ông ấy cũng trạc tuổi năm mươi, dưới mắt có quầng thâm, như thể đã thức cả đêm, hẳn đây chính là ba của Lâm Hoan.  

Dương Bách Xuyên đi tới chào một tiếng: “Chào chú, cháu là Dương Bách Xuyên.”  

“Tôi là Lâm Chấn Hải, ba của Lâm Hoan, bà ấy là vợ tôi tên là Hà Mai, tôi xin lỗi vì đã làm phiền cậu.” Lâm Chấn Chải khàn giọng nói.  

Dương Bách Xuyên nói với tâm trạng thấp thỏm rằng anh nên làm vậy. Trước mặt Lâm Chấn Hải, anh cảm thấy căng thẳng không thể giải thích được. Về phần ba của Lâm Hoan, Lâm Chấn Hải, anh biết rằng ông ấy trong Ủy ban kỷ luật Cố Đô. Anh có từng nhìn thấy ông ấy trên TV nhưng không biết đối phương là ba của Lâm Hoan.  

Danh tiếng của ông chủ Ủy ban kỷ luật này ở cố đô rất vang, nổi tiếng là người ngay thẳng không vụ lợi.  

Theo tình huống của Lâm Hoan, lẽ ra Lâm Hoan không nói với bố mẹ về chuyện anh và cô, nếu không Lâm Chấn Hải sẽ không khách sáo như vậy.  

“Chú, dì, Lâm Hoan cô ấy…” Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi.  

“Con bé vừa nói, anh ngồi xuống trước đã.” Lâm Chấn Hải nói.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play