Thật ra Dương Bách Xuyên biết một kiếm vừa rồi không phải kiếm pháp chân chính, mà là thần thông chiêu thứ mười trong thần thông Thập Nhị Chí Tôn mà sư phụ vận dụng.  

Nhưng những thần thông này có thể vận dụng ở bất kỳ hình thức nào.  

Kiếm pháp giết địch cũng không ngoại lệ.  

Tóm lại là Dương Bách Xuyên có một lần cảm quan, nhưng vì quá phức tạp nên hắn không cảm nhận được rõ lắm.  

Thần thông Thập Nhị Chí Tôn mà sư phụ truyền thụ cho hắn, trước mắt hắn mới chỉ tu luyện đến tầng thứ năm.  

Tất nhiên đối với tên họ Dương nào đó mà nói, coi như vấn đề đã được giải quyết, sư phụ ra tay vẫn kiên quyết, giúp hắn giải quyết một rắc rối to.  

Về Ma tộc, ở Thái Huyền Tông đã có một tên Vu Minh Tuyền chạy thoát. Nếu ở đây lại có thêm một tên chạy ra, hắn bị Tu Chân Giới nói là kẻ thả ma đầu ra ngoài, nối giáo cho giặc, vậy thì hắn sẽ không vui, và cũng cảm thấy có lỗi với chín Cổ tiên nhân.  

Bây giờ thì tốt rồi, ma đầu đã bị sư phụ tiêu diệt, trận pháp biến mất, cấm địa Vô Gian Cốc không còn tồn tại, cũng không còn trận pháp ngăn cản, sau này hắn muốn tìm mấy cô vợ cũng dễ dàng hơn.  

...  

Dương Bách Xuyên đáp từ trên không xuống, đi tới chỗ đám người Nguyên Vô Thường, đang định nói chuyện thì phát hiện thấy tình trạng của đám người Nguyên Vô Thường và Mộ Mãn Thiên không được bình thường.  

Ánh mắt mỗi người đều rời rạc, đờ đẫn.  

Dương Bách Xuyên quét thần thức, lập tức tìm ra nguyên nhân, khóe môi nở nụ cười.  

Hắn phát hiện ra trong cơ thể những người này đều có khí khí ma sát, điều quan trọng là lực lượng ma hồn mê hoặc tâm trí mới biến bọn họ thành dáng vẻ hiện tại.  

Trước đó hắn còn suy nghĩ làm cách nào để thu phục đám lão già này quy thuận Vân Môn của mình, bây giờ... đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.  

Trước khi chết ma đầu đã giúp hắn một tay. Ban đầu cả khu vực tâm trận bị ma khí bao phủ, chắc là đám người Mộ Mãn Thiên đã trúng chiêu.  

Là ma đầu điều khiển khí ma sát khống chế bọn họ.  

Mặc dù ma đầu đã bị sư phụ tiêu diệt, nhưng ma sát và lực lượng ma hồn vẫn lưu lại trong cơ thể những người này.  

Dương Bách Xuyên dám khẳng định trong số những người này, ngoại trừ Nguyên Vô Thường ra, không ai có thể tự loại bỏ được lực lượng ma sát trong cơ thể.  

Vì vậy, tên họ Dương nào đó biết rằng cơ hội cho mình thu phục những lão già này đến rồi.  

Đầu tiên, hắn đi tới bên cạnh Nguyên Vô Thường, vươn tay hút khí ma sát trong cơ thể Nguyên Vô Thường ra ngoài. Dương Bách Xuyên cố ý không hấp thu lực lượng ma hồn bởi vì hắn vẫn còn lời muốn nói với Nguyên Vô Thường.  

Sau khi ma sát trong cơ thể Nguyên Vô Thường bị Dương Bách Xuyên hấp thu, nháy mắt ông ta đã tỉnh lại... lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì. Mặc dù những người này bị ma đầu mê hoặc tâm trí, nhưng vẫn nhìn thấy tất cả những chuyện xảy ra.  

Hình ảnh Dương Bách Xuyên chém giết ma đầu rõ rành rành ra đó, Nguyên Vô Thường biết là Dương Bách Xuyên đã tiêu diệt ma đầu.  

Cũng biết sự đáng sợ của tu sĩ Đại Thừa trung kỳ Dương Bách Xuyên.  

Xứng danh thánh chủ!  

"Cảm ơn Dương thánh chủ..."  

Sau khi Nguyên Vô Thường hiểu ra, lập tức cảm ơn.  

"Ha ha, trong cơ thể ông có chân nguyên dồi dào, cho dù tôi không ra tay, sớm muộn gì ông cũng luyện hóa được lực ma sát. Tuy nhiên... trong người ông còn có lực ma hồn, cái này mới phiền phức nè!"  

Tên họ Dương nào đó cố ý kéo dài giọng, ánh mắt lấp lóe.  

Sao Nguyên Vô Thường lại không biết chứ. Ông ta thử thôi động, lực ma hồn trong cơ thể lù lù bất động.  

Nghe thấy Dương Bách Xuyên kéo dài giọng, cộng thêm biểu cảm của tên họ Dương nào đó, Nguyên Vô Thường lập tức hiểu ra e là chỉ có tên họ Dương kia mới có cách.  

Nguyên Vô Thường nói ngay: "Xin Dương thánh chủ ra tay hỗ trợ, Nguyên mỗ vô cùng cảm kích."  

"Đưa chút lợi ích thực tế đi, cảm kích có ích lợi gì?" Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười.  

Nguyên Vô Thường nghẹn lời, lúc này ông ta biết báo ứng đến rồi. Lúc trước khi đến Vô Gian Cốc, ông ta đã bẫy Dương Bách Xuyên mấy chục vạn linh thạch. Hiện giờ rõ ràng là tên họ Dương nào đó muốn trả đũa. Mặc dù tiếc đứt ruột, nhưng so với lực lượng ma hồn của ma đầu thượng cổ tồn trong cơ thể, có nhiều linh thạch đến mấy cũng vô dụng.  

Nguyên Vô Thường cắn răng, xót xa nói: "Xin Dương thánh chủ hãy ra tay hóa giải lực ma hồn trong cơ thể Nguyên mỗ, cùng lắm thì ta sẽ trả toàn bộ số linh thạch còn lại cho Dương thánh chủ..."  

Dương Bách Xuyên mỉm cười, duỗi một ngón tay lắc qua lắc lại: "Khi tìm lão già nhà ngươi ta đã nói rồi, ta không thiếu linh thạch nên không tiếc. Ta không cần linh thạch, nhưng Vân Môn Tiên Cảnh nhà ta thiếu cao thủ trấn giữ... Ngươi hiểu chưa?"  

Dương Bách Xuyên vừa nói vừa liếc nhìn mười tám lão già vẫn đang chìm trong trạng thái đầu óc đờ đẫn.  

Cuối cùng thì Nguyên Vô Thường cũng hiểu ra tên họ Dương nào đó muốn thu mười tám lão già Mộ Mãn Thiên về dưới trướng.  

Hơn nữa, hiển nhiên là Nguyên Vô Thường mình cũng không ngoại lệ.  

Ban đầu Nguyên Vô Thường hơi tức giận, nhưng rồi lại nghĩ có thể làm được gì đây?  

Dương Bách Xuyên không ra tay hóa giải lực ma hồn trong cơ thể mình, Nguyên Vô Thường biết rõ bản thân không có bản lĩnh hóa giải lực ma hồn. Loại lực ma hồn này trước đây ông ta chưa từng gặp, không phải là lực ma hồn thường thấy, tuy chỉ có một tia ít ỏi nhưng chắc chắn có thể mất mạng, cho dù không mất mạng thì sau một thời gian dài cũng khó tránh cảnh một thân đạo hạnh của ông ta tiêu tan, ma hóa. Lúc đó mới là sống không bằng chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play