Ngay cả sức mạnh Tiên thể của chín vị Tiên nhân thượng cổ này cuối cùng cũng sẽ cạn kiệt vào một ngày nào đó, đến lúc đó vẫn không thể tránh khỏi cái chết, vậy sống hàng trăm, hàng ngàn năm thì có ích lợi gì?  

Vì vậy, hai vị đừng lo lắng, chờ đến khi chân nguyên của các ngươi hao hết, ta sẽ là người đầu tiên nhường vị trí hấp thụ Tiên khí cho ngươi…”  

Mộ Mãn Thiên rất bình tĩnh nói ra tiếng lòng, không hề khoa trương rà vẻ, chỉ có vẻ mặt là cay đắng.  

“Ta cũng để cho nó…”  

“Ừm... Lão Mộ nói đúng, thời gian bị nhốt ở đây, sống còn khó chịu hơn chết, đến lúc đó, chúng ta đều sẽ nhường ngươi vị trí hấp thụ Tiên Khí, mạng sống…”  

Chín người bọn họ đều bình tĩnh đối mặt.  

Giờ phút này, trong lòng Dương Bách Xuyên khâm phục bọn họ, đây là sự bình tĩnh khi đối mặt với sinh tử, người bình thường không thể làm được điều này.  

“Đa tạ các vị đạo hữu.” Dương Bách Xuyên không nói gì, chỉ ôm quyền thi lễ với chín người.  

Hắn biết, mặc dù Mộ Mãn Thiên và những người này đã bị nhốt ở trong Vô Gian Cốc cả vạn năm, nhưng Đạo tâm của bọn họ không thể so với người thường, chỉ cần những người này có thể ra ngoài, tu vi của bọn họ nhất định sẽ tăng vọt, trở thành cường giả một phương ở Tu Chân Giới.  

“Đa lễ rồi, bây giờ chúng ta đều là ếch ngồi đáy giếng trong cùng một thế giới này, haha... Sự xuất hiện của ngươi đã mang đến cho chúng ta rất nhiều tin đồn thú vị suốt vạn năm lịch sử của Tu Chân Giới, mỗi ngày sau này ngươi nói với chúng ta một chút, có thể có thêm niềm vui trong yên tĩnh…”  

Mộ Mãn Thiên sảng khoái cười to.  

Nhưng đối với họ, xác thực là như thế.  

Dương Bách Xuyên không khỏi bị lây sự cởi mở của mấy người Mộ Mãn Thiên, không nhịn được bật cười.  

Sau đó hắn hỏi: “Mộ đạo hữu, chẳng lẽ các ngươi không thử tìm kiếm biện pháp thoát ra sao? Ví dụ như đỉnh núi bị chín vị Tiên nhân thượng cổ trấn áp trước mặt?”  

Vừa dứt lời, chín người Mộ Mãn Thiên biến sắc.

Sắc mặt đám người Mộ Mãn Thiên lập tức trở nên âm u khó lường, cái câu hỏi này của Dương Bách Xuyên, không phải chưa có ai nghĩ tới mà là không một ai dám nói ra.  

Lối thoát duy nhất của cả trận là đỉnh núi thuộc tính Dương, nhưng đã bị hủy, rất có thể trong đỉnh núi thuộc tính  m đang phong ấn một ma hồn thời thượng cổ.  

Người trấn áp là chín đại tiên nhân thượng cổ, đội hình hùng mạnh cỡ này, dù cho đỉnh núi thuộc tính  m có đường thoát thì ai dám xông vào?  

Chưa biết có mở được phong ấn của chín đại tiên nhân hay không, dù có mở được, lỡ ma hồn bị tù cấm trong đấy chưa bị luyện hóa, chạy ra ngoài... Hậu quả vô cùng khó lường.  

Tu Chân Giới đất đai trải dài ngàn dặm, nhưng mấy ai có thể gánh nổi trách nhiệm lớn lao ấy chứ?  

Dù sao thì đám Mộ Mãn Thiên không gánh được, nếu làm vậy thật, xông vào đỉnh núi phong ấn khiến ma đầu thượng cổ chạy đi, bọn họ sẽ biến thành tội nhân của toàn bộ Tu Chân Giới.  

Vậy nên đám Mộ Mãn Thiên mới nghĩ ra tất cả những biện pháp khả thi, rõ ràng muốn tìm xem trong đỉnh núi bị chín đại tiên nhân trấn áp này có đường thoát ra ngoài hay không.  

Làm người phải có nguyên tắc, có một số việc có thể làm nhưng cũng có một số việc không thể.  

Xông vào đỉnh Trấn Ma, đây là việc không thể trong mắt đám Mộ Mãn Thiên.  

Xưa nay Tu Chân Giới đã chia ra hai phe chính ma, có thay trời hành đạo, có trừ ma vệ đạo, tuy họ là tán tu nhưng cũng là tu sĩ chính đạo.  

Giờ mà xông vào đó thì có gì khác biệt so với ma?  

Hơn nữa tiên nhân thượng cổ hi sinh thân mình trấn áp ma đầu, lẽ nào đám hậu bối bọn họ còn không bằng cổ nhân?  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play