Từ lúc bước vào Vô Gian Cốc đến nay, Dương Bách Xuyên và Nguyên Vô Thường chưa thấy ai khác cả, chỉ đụng phải bốn ma linh, tiêu diệt ba cái, một cái chạy, đều không tính là nhân loại.  

Hiện tại lại nghe thấy tiếng người ở đây.  

Hai người đều vô cùng vui vẻ.  

Có người nói chuyện chứng tỏ còn có những người khác.  

Hai người còn cho rằng động chạm đến trận pháp truyền tống gì đó nên bị truyền tống đến trong trận pháp khó có thể phá giải này, lúc này nghe thấy có người nói chuyện, tinh thần phấn chấn.  

Ngoại trừ hai người bọn họ còn có những người khác thì mọi chuyện dễ làm hơn nhiều, ít nhất có thể hiểu biết tình hình nơi này là tốt hay xấu, có thể đi ra hay không?  

Hai người lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh.  

Mặc dù nghe loáng thoáng nhưng vẫn có thể phân rõ phương hướng.  

Hai người đi về phía âm thanh.  

…...  

Rất nhanh hai người đi đến dưới chân một ngọn núi, nhưng cẩn thận nghe, dường như âm thanh vẫn còn cách xa, hình như đang ngâm xướng gì đó.  

Đành phải đi lên núi…  

Sau khi đi lên đỉnh núi, lại nghe âm thanh vẫn còn xa, cũng may phương hướng không sai.  

Tiếp tục đi lên, lên núi xuống núi, vượt qua một ngọn núi nhỏ, sau đó đi theo âm thanh lại leo lên núi, bọn họ nghe thấy âm thanh phát ra từ trong núi, nhưng sau khi lên núi lại cảm thấy không đúng.  

Sau khi vượt qua ba ngọn núi, đứng trước một sơn động, đột nhiên tầm mắt trống trải hơn, Dương Bách Xuyên và Nguyên Vô Thường nhìn thấy một chỗ bằng phẳng.  

Một nơi bằng phẳng bị dãy núi vờn quanh, ước chừng dài khoảng tám chín cây số, ở trung tâm là một ngọn núi thẳng tắp, nhìn giống như một cây cột chọc trời.  

Lúc này ngọn núi hoàn toàn là một bát quái khổng lồ.  

Từ xa nhìn lại có thể nhìn thấy một điểm đen ở chính giữa các ngọn núi, tiếng ngâm xướng truyền đến từ đó, có lẽ điểm đen kia chính là người.  

Nguyên Vô Thường hít sâu: “Hiện tại có thể xác định nơi này chính là mắt trận của Tru Ma Thiên Trận, có lẽ những dãy núi kia bị pháp lực cường đại dời đến đây, hình thành thế bát quái trấn áp Thiên Trận.  

Nếu lão phu không nhìn lầm, có lẽ mắt trận đang trấn áp thứ gì đó, đây là trận pháp không gian nhưng căn cơ bày trận này mượn núi lớn làm cơ sở, dẫn động lực âm dương thiên địa, xây dựng thành trận pháp không gian thế giới, thảo nào nơi này chân thật như vậy.  

Diễn biến đến nay đã hoàn toàn hình thành một tiểu thế giới, đáng tiếc nghe đồn từng bị phá hư cho nên không hình thành linh khí thiên địa, thì ra lời đồn là thật.  

Có ma đầu muốn phá hủy một ngọn núi cho nên trận pháp không gian thế giới này không phải toàn diện, không có linh khí thiên địa chống đỡ, hoặc nói cách khác ma đầu đã phá hủy ngọn núi trung tâm, hoàn toàn cắt đứt sự vận chuyển của mắt trận vì không cho linh khí thiên địa tràn vào trận pháp không gian thế giới này.  

Như vậy có lẽ ngọn núi chúng ta nhìn thấy lúc nãy đang trấn áp thứ gì đó, có lẽ ngọn núi bị hủy đi chính là nơi quan trọng duy trì mắt trận trấp áp một ngọn núi khác.”  

Nghe Nguyên Vô Thường phân tích, Dương Bách Xuyên cũng không nhịn được líu lưỡi, hắn chưa từng nhìn thấy kiểu trận pháp được bố trí bằng cách di chuyển dãy núi, nếu không phải nghe Nguyên Vô Thường nói hắn cũng sẽ không biết.  

Hơn nữa nghe Nguyên Vô Thường phân tích rất có đạo lý, nhưng nếu thật sự như vậy, hiện tại phía dưới dãy núi trung tâm kia đang trấn áp đại ma đầu đáng sợ gì đó.  

Hai người quan sát trận pháp trung ương một lúc lâu, sau đó Dương Bách Xuyên nói: “Đi thôi, dù thế nào chúng ta cũng phải lại gần nhìn, ít nhất ở nơi đó có người tồn tại, nhưng không biết sẽ là ai?”  

Nguyên Vô Thường gật đầu, hai mắt tỏa sáng, vô cùng kích động…  

Trong lòng nghĩ thầm liệu điểm đen ở giữa trận pháp kia, hoặc nói cách khác là người có thể là những đồng bạn từng đi vào đây với ông ta vạn năm trước không?”  

Cũng không phải không thể, năm đó sau khi bọn họ đi vào Tru Ma Thiên Trận, không phải tất cả đều chết ở trong sát trận, có rất nhiều người đột nhiên biến mất, nghĩ lại rất có khả năng cũng bị truyền tống vào trong trận pháp này, trận pháp nơi này không phải cố định, khả năng cao bị Truyền Tống Trận truyền tống đến bên trong mắt trận…  

Dương Bách Xuyên cũng suy nghĩ như vậy, hắn suy nghĩ liệu những người đó có phải là vợ của mình hay không?  

Nghĩ đến đây, hai người nhanh chóng chạy thẳng về phía mắt trận…  

Vài phút sau, Dương Bách Xuyên và Nguyên Vô Thường xông đến dưới trung tâm Độc Phong của trận bát quái, nhưng đột nhiên một tiếng nói như sấm vang lên.  

“Ai…?”  

Lúc này Dương Bách Xuyên và Nguyên Vô Thường dừng lại.  

Hai người dừng cách Độc Phong trăm mét, lúc này mới thấy Độc Phong nhìn từ xa như một cây cột chọc trời, nhìn rất nhỏ, mà đi đến gần thì lại phát hiện đây là một ngọn núi khổng lồ xuyên thẳng lên tầng mây cao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play