Trên bầu trời xuất hiện mười người, ngoại trừ Vạn Linh Thánh Mẫu đang trong trạng thái nguyên thần thì những người khác đều ở cảnh giới Phi Thăng Cảnh.  

Dương Bách Xuyên còn biết, quái vật Tuyết Tàng nhất định đã đạt tới cảnh giới cao nhất của Phi Thăng Cảnh.  

Lần này sắc mặt Dương Bách Xuyên trở nên nghiêm túc, ra lệnh cho một trăm thiên yêu dẫn dắt các yêu tu cấp cao nhất đi giết quái vật Tuyết Tàng.  

Hai trăm thiên yêu còn lại do tứ đại thiên yêu Tử Hoàng chỉ huy để đối mặt với sự xuất hiện của quái vật Tuyết Tàng.  

Nếu quái vật Tuyết Tàng bị giết, hôm nay thánh địa Vạn Linh sẽ biết mất.  

Hắn ra lệnh một tiếng, Tử Hoàng và hai trăm thiên yêu lập tức lao về phía quái vật Tuyết Tàng.  

Dương Bách Xuyên nhảy lên lưng gấu trúc quốc bảo, mục tiêu là nguyên thần của Vạn Linh Thánh Mẫu, dù là nguyên thần thì hắn cũng không định thả nó đi.  

"Giết..."  

Một người tóc đỏ trong số đệ tử Tuyết Tàng trầm giọng nói, chắc chắn đây chính là kẻ cầm đầu.  

Một chữ giết, tám người còn lại tỏa ra ánh sáng, cơ thể mỗi người bắt đầu chia thành hai nửa... Cứ như vậy, mỗi người biến ra hai mươi phân thân, tám người thành một trăm sáu mươi phân thân.  

Dương Bách Xuyên thấy vậy, trong lòng kinh hãi, theo cảm giác của hắn đệ tử Tuyết Tàng quả thực thuộc dạng quái vật, không thể dùng lẽ thường mà phán đoán được.  

Phân thân mà bọn họ biến ra cũng có tu vi Phi Thăng Cảnh, không phải thuật phân thân bình thường.  

Một hai phân thân có cùng cảnh giới tu vi là chuyện bình thường, nhưng có thể tạo ra nhiều khí tức giống nhau như vậy thì hơi đáng sợ.  

Mặc dù bên cạnh Dương Bách Xuyên có hai trăm đại yêu, nhưng bên kia đã biến thành một trăm sáu mươi người, chênh lệch số lượng đột nhiên được thu hẹp.  

Hơn nữa lão già tóc đỏ ra lệnh cũng không hề di chuyển, hắn ta đứng bên cạnh nguyên thần của Vạn Linh Thánh Mẫu, nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên.  

Người này cho Dương Bách Xuyên cảm giác hắn ta mới là kẻ nguy hiểm nhất.  

Một trăm sáu mươi đệ tử Tuyết Tàng lập tức xông tới đánh nhau với hai trăm đại yêu do Tử Hoàng dẫn đầu.  

Rầm rầm...  

Tiếng nổ vang trời khiến bầu không khí trở nên cực kỳ căng thẳng, khí tức mạnh mẽ nổ ra.  

Dương Bách Xuyên nhìn hai bên đánh nhau, dường như phân thân của quái vật Tuyết Tàng cũng không quá mạnh, đối đầu với hai trăm đại yêu của hắn, hai bên xem như thực lực ngang nhau...  

Ngay sau đó Dương Bách Xuyên đảo mắt lên trên, nhìn thấy người tóc đỏ kia cùng với Vạn Linh Thánh mẫu đạp khoảng không đi tới, trong mắt lộ ra sát ý, nhìn chằm chằm hắn...  

Dương Bách Xuyên thấy đối phương bước đi tựa hồ rất chậm rãi nhàn nhã, nhưng mỗi bước đều có cảm giác cách nhau thật xa nhưng chỉ cần bước hai bước đã tới trước mặt hắn.  

"Nghé con, Quốc Bảo theo ta giết địch." Dương Bách Xuyên không chạy trốn, mà hắn muốn giết chết tên này, giết chết nguyên thần của Vạn Linh Thánh Mẫu.  

Mặc dù hắn biết tu vi của mình đang ở Đại Thừa Trung Kỳ, chênh lệch rất lớn so với đối phương, nhưng hắn có một con át chủ bài trong tay.  

Nói muốn nghé con và quốc bảo cùng giết địch cũng là có lý do.  

Dương Bách Xuyên không biết thực lực của nghé con là cảnh giới gì, nhưng những thần thú như nghé con có thiên phú thần thông, không thể đánh giá bằng lẽ thường, hơn nữa nghé con đã tu luyện ở Vân Môn Tiên Cảnh hơn trăm năm, cũng đã trưởng thành rồi, tất nhiên sẽ không thua kém.  

Mà nhược điểm duy nhất của thú Vân Lôi Quốc Bảo là không có kinh nghiệm chiến đấu, nó vẫn luôn ở Vân Môn Tiên Cảnh không ra ngoài, không có thực lực ngây thơ như một đứa trẻ khiến Quốc Bảo không thể phát huy sức mạnh chiến đấu thực sự của nó.  

Bên cạnh Dương Bách Xuyên là một thần thú, một thiên địa dị thú, có thể nói là tổ hợp cực kỳ mạnh mẽ.  

Lần này hắn không sợ.  

"Gừ gừ..."  

"Ngao..."  

Quốc Bảo và nghé con gầm lên một tiếng rồi lao tới chỗ lão già tóc đỏ.  

"Ầm..." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play