Trong lòng nghĩ như vậy nhưng bên ngoài ông ta lại nghiêm mặt nói: "Ồ, giám đốc Dương chuẩn bị đầy đủ thật, vậy cũng tốt, bớt việc, tôi đây mỏi mắt mong chờ."  

Dương Bách Xuyên cười, mở cửa đi ra ngoài, trước khi anh vào đây đã giấu tranh cổ ra phía sau bồn hoa ngoài phòng.  

Triệu Nam lo lắng không yên, thấy Dương Bách Xuyên cầm trong tay một hộp gỗ rất dài đi đến vẫn không biết có phải anh đã tìm được tranh cổ thật hay không hay anh chuẩn bị đồ giả để ứng phó. Đến thời điểm, Triệu Nam cũng hết cách, chỉ có thể tin tưởng Dương Bách Xuyên lấy ra tranh cổ thật mà không phải đồ dỏm.  

Cô ấy cũng biết hôm nay Lý Ý có chuẩn bị mà đến, ông cụ vẫn luôn im lặng đứng sau lưng ông ta từ nãy đến giờ chính là chuyên gia giám định lần giao dịch trước.  

Dương Bách Xuyên cười ha ha bước tới, mở hộp gỗ ra, anh rất muốn nhìn xem lát nữa Lý Ý sẽ có biểu cả gì, nhất định sẽ rất đặc sắc.  

"Ông cụ Lâm, mời ngài xem." Lúc này, trên mặt Lý Ý vẫn còn nụ cười, khăng khăng cho rằng Dương Bách Xuyên lấy ra đồ dỏm.  

Có điều trước mặt chuyên gia giám định ông cụ Lâm, mặc kệ là đồ dỏm gì đều không thể lừa gạt qua mắt.  

Ông cụ Lâm trong lời Lý Ý mang bao tay trắng, lấy kính lúp, quan sát tranh cổ.  

Lúc này Dương Bách Xuyên mới nhận ra tay Triệu Nam hơi run, xem ra cô ấy rất căng thẳng.  

Anh nhếch miệng cười, đi qua chủ động nắm lấy tay Triệu Nam, thì thầm: "Đừng lo."  

Đây là lần đầu tiên anh chủ động nắm tay Triệu Nam, trong lòng hơi kích động. Tay cô ấy rất mềm mại trơn bóng, xúc cảm rất thoải mái, Dương Bách Xuyên hơi say đắm mùi hương đặc biệt tỏa ra từ trên người cô gái nhỏ.  

Mà Triệu Nam bị Dương Bách Xuyên cầm tay thì đỏ mặt, nhưng không phản kháng, để yên cho anh nắm. Nghe anh nói đừng lo, hai chữ ngắn ngủi và bàn tay ấm áp khiến trong lòng cô ấy bình tĩnh lại, thấp giọng hỏi: “Anh tìm lại được rồi à?”  

Dương Bách Xuyên ghé vào bên tai cô ấy, thì thầm: "Tối hôm qua anh dùng cả đêm, trên người còn bị thương, may mắn không làm nhục mệnh tìm được rồi, em yên tâm đi, tranh cổ hàng thật trăm phần trăm."  

Bên tai bị Dương Bách Xuyên thổi đến ngứa ngáy, cả người Triệu Nam không nhịn được run lên, mang tai đỏ ửng. Chẳng qua nghe Dương Bách Xuyên nói xong, tảng đá đè nặng trong lòng cô ấy cũng rơi xuống.  

Đến khi Triệu Nam lấy lại phản ứng thì mừng như điên, thế nhưng nghe Dương Bách Xuyên nói mình bị thương thì không kìm lòng được lo lắng cho anh: "Bị thương chỗ nào, có nặng lắm không? Anh đi bệnh viện khám chưa?"  

"Ha ha, không sao, không quan trọng." Dương Bách Xuyên thấy Triệu Nam quan tâm anh từ đáy lòng thì đặc biệt vui vẻ, thử hỏi có người đàn ông nào không thích được bạn gái quan tâm chứ?  

Trên thực tế tối hôm qua Đường Long dùng phi đao đâm bị thương, cả đêm anh dùng chân khí chữa trị tốt rồi, vết sẹo cũng không để lại, nói Triệu Nam một tiếng chỉ vì muốn bày tỏ công lao àm thôi, kết quả phản ứng của cô ấy khiến anh rất hài lòng.  

Ngay lúc hai người đang thì thầm thì chuyên gia Lâm đã xem xong tranh cổ.  

Lý Ý không thể chờ đợi được hỏi: "Thế nào, ông cụ Lâm, có phải là đồ dỏm không?" Trong lòng ông ta hoàn toàn không ngờ Dương Bách Xuyên có thể lấy ra hàng thật.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play