Tiểu Lưu đi ra ngoài, lúc sắp đóng cửa cô ấy mới hỏi: "Chủ tịch có cần tôi đi báo cho Tổng giám đốc Lưu không?" Dứt lời cô ấy còn nhìn con khỉ phía sau Dương Bách Xuyên, nhưng cũng không nói gì.  

"Để lát nữa. Tôi không có việc gì, chờ cậu ấy xong việc rồi hẵng báo cho cậu ấy."  

"Vâng thưa Chủ tịch. Ngài đến văn phòng của ngài chờ Tổng giám đốc Lưu nhé, khi nào ngài ấy xong việc tôi sẽ báo lại."  

Dương Bách Xuyên sửng sốt, văn phòng Chủ tịch?  

Lần trước anh đến vẫn chưa dạo hết một vòng công ty, cho nên không biết mình cũng có văn phòng.  

Dương Bách Xuyên hoàn hồn, gật đầu lúng túng nói: "Được, cô dẫn tôi đến đó đi!"  

Hình như Tiểu Lưu biết Dương Bách Xuyên không rõ chuyện văn phòng Chủ tịch, cô ấy khẽ mỉm cười dẫn Dương Bách Xuyên đi đến cuối hàng lang, dừng ở phòng cuối cùng: "Thưa Chủ tịch, đây là phòng làm việc của ngài. Nếu cần gì thì ngài cứ tìm trợ lý là được. Lát nữa tôi sẽ báo cho Tổng giám đốc Lưu đến đây."  

"Được, cô làm việc đi."  

Dương Bách Xuyên chờ Tiểu Lưu đi mới mở cửa văn phòng của mình, dẫn Hầu Đậu Đậu vào trong và dặn nó không được hét to.  

Theo lời Tiểu Lưu thì hình như Bộ Thanh Mai đang ở trong văn phòng.  

Sau khi cửa mở, khung cảnh đập vào mắt khiến Dương Bách Xuyên cười khổ không thôi. Từ ánh mắt đầu tiên anh đã phát hiện ra văn phòng này còn lớn hơn phòng của Lưu Tích Kỳ.  

Bên trong có đầy đủ phòng nghỉ, toilet... tất nhiên còn kém văn phòng Chủ tịch Công ty đấu giá Triệu Thị của Triệu Nam, văn phòng của người ta lớn gấp hai ba lần.  

Dương Bách Xuyên cảm thấy hơi lãng phí, anh không đến công ty làm việc thì văn phòng lớn thế này hoàn toàn lãng phí.  

Trong khi đó, một góc khác trong văn phòng, Bộ Thanh Mai đang nhoài ra bàn làm việc cụi đầu viết gì đó.  

Dương Bách Xuyên mở cửa rất khẽ, có vẻ như cô rất tập trung nên không nghe thấy tiếng động, vẫn cặm cụi múa bút thành văn.  

Nhìn dáng vẻ của Bộ Thanh Mai, Dương Bách Xuyên nổi hứng đùa dai, rón rén đi đến định hù cô giật mình.  

Lúc Dương Bách Xuyên đi đến chuẩn bị hù dọa Bộ Thanh Mai thì trông thấy chữ viết trên giấy, anh lập tức dừng bước rồi đứng sau lưng cô nhìn trộm.  

Chỉ thấy tiêu đề là "em lấy gì để cảm ơn anh".  

Chữ bên dưới tuy nhỏ nhưng không làm khó được thị lực của Dương Bách Xuyên, càng đọc sắc mặt anh càng kỳ lạ.  

Anh đọc một đoạn dài mới phát hiện ra người Bộ Thanh Mai muốn cảm ơn chính là anh!  

Cô gái này đang viết nhật ký.  

Đại ý là cô cảm ơn Dương Bách Xuyên đã cho cô cơ hội nhận được công việc khiến nhiều người hâm mộ... Ngoài ra cô còn viết mấy lời phàn nàn, nói là công việc của cô quá nhẹ nhàng, ngồi cả ngày trong văn phòng Chủ tịch, có viết báo cáo mà sếp Lưu giao cho thì cũng chỉ mất một hai tiếng là xong, cô giống như bình hoa vậy.  

Tiếp đó cô khen Dương Bách Xuyên rất đẹp trai, nếu cô có một bạch mã hoàng tử giống như vậy thì tốt biết bao. Nhưng điều đó là không thể, Dương Bách Xuyên là vị Chủ tịch vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, làm gì có chuyện người ta thích cô... 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play