Nguyên Thần Huyễn cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ thanh kiếm trong tay Dương Bách Xuyên, sắc mặt lão ta thay đổi.  

Mà đối với Dương Bách Xuyên, kiếm linh của kiếm Đồ Long giải phóng bốn phần kiếm khí Huyền Hoàng còn lại, lực lượng mười phần kiếm khí Huyền Hoàng đích xác làm cho hắn có tự tin mình mạnh hơn.  

Hơn nữa duy trì Thành Đạo Ấn Trường Sinh Chí Tôn, uy lực của một kiếm này cuối cùng cũng khiến hắn có lòng tin.  

“Chém…”  

Đột nhiên chém xuống Nguyên Thần Huyễn và Hắc Lân Mãng...  

Thân thể pháp tướng cao ba mươi thước, tay cầm kiếm Đồ Long bộc phát ra kiếm khí dài hẳn chín trượng, khí thế như núi.  

Mà giờ phút này, độc khí của Nguyên Thần Huyễn và Hắc Lân Mãng đã hóa thành hình thái một con mãng xà, mở miệng lớn muốn cắn tới.  

Đối với Dương Bách Xuyên thì đây là một lần thăm dò, thăm dò xem mười phần kiếm khí Huyền Hoàng có thể phát huy uy lực cỡ nào, hoặc là nói thăm dò kiếm khí và thần thông Chí Tôn thần kết hợp sẽ có lực lượng thế nào.  

Thật ra Dương Bách Xuyên rất tin tưởng thần thông “Thập Nhị Chí Tôn”, bởi vì đây là thần thông do lão già tự mình sáng tạo ra, theo lời lão già nói, thời điểm tu luyện Thập Nhị Kiếp Tán Tiên, mỗi một kiếp ông đã sáng tạo ra một loại thần thông Chí Tôn, cuối cùng lại không truyền thụ thần thông thứ mười hai cho đại sư huynh, nhị sư huynh và tiểu sư tỷ, mà truyền thụ tất cả thần thông Chí Tôn cho người đệ tử ngoại môn như hắn, còn dặn dò hắn sau này hãy truyền thụ chiêu thần thông cuối cùng của Thập Nhị Chí Tôn cho sư huynh sư tỷ.  

Có thể nói thần thông “Thập Nhị Chí Tôn” là thần thông sau khi lão già hoàn thiện trong bình Càn Khôn, thần thông càng toàn diện càng cường đại, mười hai loại thần thông đều là tâm huyết cảm ngộ của lão già.  

Thay vì nói Dương Bách Xuyên tự tin về sự cường đại của thần thông “Thập Nhị Chí Tôn”, chi bằng nói Dương Bách Xuyên có lòng tin tuyệt đối đối với lão già.  

Càng có tu vi cường đại thì uy lực của thần thông Chí Tôn sẽ được phát huy càng lớn, hiện giờ Dương Bách Xuyên mới tìm hiểu chiêu thứ hai, vẫn còn tròn mười đại thần thông phía sai.  

Hơn nữa, hiện tại tu vi của hắn đang là Hợp Thể cảnh đại viên mãn, việc tìm hiểu và tu luyện thần thông Chí Tôn cũng chỉ phát huy ra uy lực có hạn, chờ sau này tu vi của hắn càng cao thì có thể phát huy ra thần thông Chí Tôn càng thêm cường đại.  

Cũng chỉ có lão già mới có thể xưng thần thông là Chí Tôn, chỉ e Tu Chân Giới cũng không có mấy người như thế.  

Lúc này thi triển ra một kích gia trì lực lượng Thành Đạo Ấn Trường Sinh Chí Tôn và mười phần kiếm khí Huyền Hoàng của kiếm Đồ Long, Dương Bách Xuyên không dám chắc có thể một kích giết chết Hắc Lân Mãng, nhưng tuyệt đối sẽ không giống trước đó là đánh một đòn ngang tài ngang sức.  

Một kích này cũng là một kích mà Dương Bách Xuyên cắn răng thi triển, uy lực của Thành Đạo Ấn trong một lần tiêu hao rất nhiều chân khí trong cơ thể hắn...  

Một kích này Dương Bách Xuyên cũng có phần đánh cược ở trong đó, nếu vẫn không thể làm Hắc Lân Mãng Nguyên Thần Huyễn chết tươi hoặc là bị thương thì coi như hắn xui xẻo rồi.  

Ánh sáng kiếm khí màu ngân kim là do Thành Đạo Ấn và kiếm quang của kiếm Đồ Long đan xen tạo thành kiếm khí, miệng Dương Bách Xuyên phun ra một chữ chém.  

Mà Nguyên Thần Huyễn và Hắc Lân Mãng dung hợp lực lượng, hóa thành hình dạng mãng xà độc khí, khí thế cũng giống như hồng phi cắn xé xuống.  

Kiếm khí và độc khí cuối cùng giao nhau.  

“Ầm ầm…”  

Ngay sau đó, âm thanh như tiếng sấm vang lên.  

“Ngao…”  

“Grừ…”  

Trong kiếm khí mơ hồ có tiếng rồng ngâm vang lên, trong độc khí lại truyền đến tiếng gào thét của mãng xà.  

Một cảnh tượng rất quỷ dị đang xảy ra giữa trận chiến vào giờ khắc này.  

Một kiếm của Dương Bách Xuyên trong nháy mắt đón đầu chém xuống, sau đó bị Hắc Lân Mãng phun ra độc khí nuốt chửng ngay tức thì.  

Nhìn bề ngoài thì có vẻ kiếm khí của Dương Bách Xuyên rơi vào thế hạ phong, nhưng cũng chính vào lúc này, độc khí của Hắc Lân Mãng biến thành con mãng xà, sau khi nó thôn phệ dưới kiếm khí của Dương Bách Xuyên thì đột nhiên chấn động, thân thể độc khí to lớn dừng lại giữa không trung, giống như là bị định cách thân thể.  

Như thể thời gian đã bị ngừng lại vào giờ phút này.  

“Phốc…”  

Chẳng mấy chốc, Nguyên Thần Huyễn đột nhiên hộc máu ra, Hắc Lân Mãng thì phát ra tiếng r3n rỉ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play