Hắn không nhịn được hỏi Đả Tiên Thạch: "Thạch Đầu, nơi này an toàn không?"  

"Chủ nhân yên tâm, nơi này cách nội thành rất gần, đi thêm ba dặm nữa chính là nội thành, bên trong thành có cường giả cực kỳ mạnh trấn áp, có lẽ đều là yêu thú sinh linh cấp bậc đại lĩnh chủ một phương, khu vực quanh nội thành mười dặm hầu như không có yêu thú gì cả, cho nên nơi này tương đối an toàn." Đả Tiên Thạch thề thốt thẳng thắn nói.  

Hiện tại Dương Bách Xuyên cũng chỉ có thể tin tưởng Đả Tiên Thạch, hắn không hề biết gì về nơi này cả.  

Hơn nữa giờ phút này hắn đang cực kỳ suy yếu, hai lần thúc giục bùa Long Lân suýt chút nữa đã lấy mạng hắn, lúc này hắn bước đi mà như đang bay.  

Bùa Long Lân không thúc giục chân khí mà sẽ hấp thu toàn bộ tinh huyết, giống như vết máu vậy, rất tà môn, mà tinh huyết thì lại là sinh cơ và nguyên khí của cơ thể, hiện tại hắn đang trong trạng thái nguyên khí đại thương, cần phải điều trị tĩnh dưỡng thật tốt.  

"Ngươi và Điêu Nhi hộ pháp cho ta, ta muốn khôi phục nguyên khí, có gì không thích hợp thì nhớ đánh thức ta kịp thời." Dương Bách Xuyên dặn dò nói.  

"Chủ nhân yên tâm." Đả Tiên Thạch lập loè ánh sáng xanh trả lời.  

"Chít chít..." Điêu Nhi cũng tỏ vẻ nó sẽ hộ pháp cẩn thận.  

Dương Bách Xuyên nhìn Điêu Nhi, cười nói: "Điêu Nhi, đưa quả Hoả Linh và nhẫn trữ vật của Phong  m Dương với Thẩm Dạ cho ta, ta xem thử có bảo bối nào hỗ trợ khôi phục nguyên khí hay không."  

"Chít... Chít chít..." Điêu Nhi giống như một bé tham tiền, thấp giọng kêu hai tiếng, nhưng cũng biết Dương Bách Xuyên cần phải chữa thương, cuối cùng nó vẫn há to cái miệng nhỏ, hộc ra năm quả Hoả Linh Hai Hạt và hai cái nhẫn trữ vật ở trước mặt Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên nhìn dáng vẻ tham tiền của Điêu Nhi thì khẽ cười nói: "Quả Hoả Linh vô cùng trân quý, ngươi mà ăn nó như đồ ăn vặt thì rất lãng phí, đợi về rồi ta sẽ luyện chế cho ngươi một lò đan dược để ăn."  

Vừa nói hắn vừa phất tay lấy ra một quả linh đào đặt ở trước mặt Điêu Nhi.  

"Trả lại cho ngươi một quả linh đào mẫu thụ, giờ thì đừng tiếc của nữa nhé, ha ha." Từ trước tới giờ Dương Bách Xuyên vẫn luôn coi Điêu Nhi như một đứa trẻ con, đương nhiên là hắn biết tính cách của Điêu Nhi như thế nào, lúc cần phải cho ngon cho ngọt thì hắn vẫn sẽ cho.  

"Chít chít..." Móng vuốt nhỏ của Điêu Nhi chợt lóe, linh đào đã xuất hiện dưới móng vuốt của nó, nó kêu chít chít, lập tức trở nên vui vẻ.  

"Đi đi, ngoan ngoãn hộ pháp cho ta."  

Đuổi Điêu Nhi và Đả Tiên Thạch đi xong, một đứa đi canh giữ trước cửa lớn của đại điện, một đứa thì canh giữ mấy cái lỗ hổng trong đại điện.  

Lúc sau Dương Bách Xuyên cầm lấy nhẫn trữ vật của Phong  m Dương, linh thức quét qua, đôi mắt lập tức sáng lên.  

"Không ngờ lão bất tử này lại có nhiều đồ đến vậy." Dương Bách Xuyên tự nói.  

Ở trong nhẫn trữ vật của Phong  m Dương, hắn đã phát hiện ra mười vạn linh thức thượng phẩm, một gốc cây linh dược tuổi đời năm vạn năm, hơn nữa còn là linh dược có thuộc tính kép là chân khí và thần hồn, ba cây linh dược một vạn năm, vô vàn dược tề đã được luyện chế xong, lấy ra xem thử, không thể không gật gù tấm tắc, dược tề mà Phong  m Dương luyện chế quả thật không tồi.  

Có một ít dược tề là dược tề hỗ trợ khôi phục vết thương nhanh chóng, còn có cả dược tề khôi phục thần hồn nữa, nhưng mấy thứ này không có tác dụng gì với Dương Bách Xuyên cả, hắn tạm thời chưa cần dùng đến.  

Linh thức lại quét qua, cuối cùng hắn tìm được một cái hộp bạch ngọc bên trong nhẫn trữ vật của Phong  m Dương, có phong ấn bên ngoài, cái hộp bạch ngọc này lại khơi dậy sự hứng thú của Dương Bách Xuyên.  

Sau khi hắn lấy ra thì đặt nó ở trước mặt, thúc giục chân khí để luyện hóa, nhưng làm vài lần vẫn không chút sứt mẻ gì, cuối cùng hắn đành phải từ bỏ, Phong  m Dương là tu vi Địa Tiên tam chuyển, đồ vật mà lão ta đã phong ấn, với lực lượng hiện giờ của Dương Bách Xuyên thì vẫn chưa thể mở được.  

Ngay sau đó hắn lại đi kiểm tra nhẫn trữ vật của Thẩm Dạ, hắn tràn ngập chờ mong đối với nhẫn trữ vật của Thẩm Dạ, bởi vì Thẩm Dạ là đệ tử của Thần Phù Linh Tông - một trong Cửu Đại Thánh Địa, hơn nữa hắn ta còn là tôn tử của đại trưởng lão Thần Phù Linh Tông, địa vị tôn quý, nên chắc chắn trên người Thẩm Dạ sẽ có thứ tốt.  

Sau khi linh thức tiến vào nhẫn trữ vật của Thẩm Dạ, Dương Bách Xuyên hít hà một hơi, phun ra hai chữ — thổ hào!  

Không hổ là tu nhị đại* của các nhân vật quyền cao chức trọng trong thánh địa, quả nhiên rất có triển vọng.  

(*) Giống như phú nhị đại, “tu” ở đây chắc là “tu luyện”  

Linh thức thượng phẩm bên trong nhẫn trữ vật của Thẩm Dạ nhiều gấp ba lần Phong  m Dương, còn có khoảng ba mươi vạn viên linh thạch thượng phẩm nữa.  

Mười cây đại linh dược hàng vạn năm tuổi, Dương Bách Xuyên không nhịn được mà chảy nước miếng khi nhìn thấy mười cây linh dược hàng vạn năm tuổi này, mười cây linh dược này có thể giúp hắn luyện chế mười viên đan dược trung cấp hoặc cao cấp, cũng đủ để chống đỡ cho giai đoạn vượt qua Độ Kiếp của hắn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play