Từ lúc bắt đầu đi vào di tích thanh cổ, đập vào mắt Dương Bách Xuyên là cảnh tượng phế tích, Thanh Thanh dẫn theo hắn đi sâu vào trong hẻm núi. Di tích thành cổ được xây dựng bên trong cốc, muốn đi tiếp chỉ có thể tiến về phía trước.  

Sau khi đi khoảng ba mươi dặm, trong tầm mắt đột nhiên sáng ngời.  

Giống như đi vào trong một hẻm núi lớn hơn, dù sao hắn mơ hồ nhìn thấy dãy núi vờn quanh nơi này từ rất xa.  

Vào sâu trong chỗ này càng có nhiều kiến trúc, nhưng đều là phế tích rách nát, cho dù có kiến trúc hoàn hảo cũng bị hư hỏng…  

Hơn nữa ở trong mắt Dương Bách Xuyên, kiến trúc nơi này được xây dựng từ một loại đá xanh khổng lồ, phòng ốc lớn hơn cung điện của nhân loại rất nhiều, từ hình dáng của một vài kiến trúc đá xanh tương đối còn tốt, có lẽ lúc còn hoàn hảo chúng có thể cao 12-13 trượng.  

Nhìn qua không giống như thành trì cho nhân loại cư trú, ngược lại giống như nơi cư trú của người khổng lồ.  

Đi theo Thạch Thanh, càng vào sâu, quần thể kiến trúc càng nhiều, độ hư hỏng cũng nhỏ hơn đoạn đường mới vào thành.  

Lúc mới vào thành, tất cả kiến trúc đã sụp xuống, nhưng sau khi đi sâu hơn ba mươi dặm, mặc dù cung điện kiến trúc ở đây vẫn bị hư hỏng nặng, nhưng phần lớn không bị sụp đổ.  

Liếc mắt một cái, một đống kiến trúc kéo dài không thấy cuối.  

Dương Bách Xuyên biết nếu chui vào nơi này, không có linh thạch quan sát, hơn nữa theo lời của Thạch Thanh, với hoàn cảnh đặc thù của di tích thành cổ này, Nguyên Thần Huyễn và Phong  m Dương khó có thể tìm được hắn.  

Sau khi đi sâu hơn ba mươi dặm, Dương Bách Xuyên phát hiện bốn phía xuất hiện sương mù bay lên, nhìn qua giống như cả thành cổ đang cháy lên, càng đi vào bên trong, loại sương mù này càng nồng đậm. Xem ra ngọn nguồn của đám sương mù này truyền đến từ nơi rất xa rất xa, Dương Bách Xuyên không biết trong đám sương mù này có còn cất giấu thêm tòa thành cổ nào không nữa.  

Nhưng hắn biết sự tồn tại của đám sương mù này chính là tấm chắn tốt nhất dành cho hắn.  

Không thể dùng linh thức, hiện tại tầm mắt cũng bị sương mù hao tổn, Nguyên Thần Huyễn và Phong Âm Dương đừng nghĩ dễ dàng tìm được hắn.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên nảy lên một suy nghĩ, nếu có khả năng hắn muốn mượn hoàn cảnh địa lý nơi này đánh lén hai lão già một lần.  

Ở nơi này, hắn chiếm ưu thế tuyệt đối.  

Ưu thế đầu tiên, linh thức của hắn có thể sử dụng thông qua không gian Hắc Liên, mặc dù chỉ có thể thả ra khoảng cách trăm mét, nhưng trong hoàn cảnh chiến đấu ác liệt, linh thức trăm mét có thể có hiệu quả nghịch chuyển.  

Thứ hai, ở trong sương mù hắn vẫn có thể sử dụng Càn Khôn Nhãn, thần thông này chính là thần thông tốt nhất hồ Càn Khôn ban cho hắn.  

Quan trọng nhất -- sự tồn tại của Đá Tinh Thạch Thanh.  

Bản thân Thạch Thanh chính là thổ sinh linh của Thái Hoang, về phương diện khác, ngàn năm trước Thạch Thanh đã từng đi vào di tích thành cổ này, mặc dù không vào sâu trong nội thành, nhưng nó nắm giữ rất rõ tất cả cục đá trong vòng trăm dặm ngoại thành, đây là ưu thế lớn nhất.  

Kết hợp nhiều nhân tố lại, Dương Bách Xuyên cảm thấy ở trong di tích thành cổ, hắn có thể đánh lén được hai lão già Nguyên Thần Huyễn và Phong Âm Dương.  

Tất nhiên trước đó phải đi tìm hiểu trước với Thạch Thanh, không làm thì thôi, đã làm phải thành công, tránh việc làm bản thân bị thương.  

Phía sau vẫn chưa phát hiện hai lão già Nguyên Thần Huyễn và Phong  m Dương đuổi theo, Dương Bách Xuyên thả chậm tốc độ, dù sao nơi này đều là phế tích, còn được sương mù che chắn, hắn sẽ không dễ dàng bị phát hiện.  

“Thạch Đầu, trong thành cổ này, ngoài trừ sương mù còn có sự ảnh hưởng đặc biệt nào không?” Dương Bách Xuyên nhìn cục đá trôi nổi phía trước, hỏi.  

Thạch Thanh suy nghĩ, nói: “Ngoại trừ sương mù thì có yêu thú Thái Hoang cất giấu trong phế tích thành cổ, còn lại ta vẫn chưa phát hiện những thứ khác. Nguy hiểm chân chính đều nằm trong nội thành, chúng ta vẫn nên rời xa nội thành một chút, đi vào sẽ thật sự mất mạng. Ngươi cũng thấy rồi, sinh linh trong Thái Hoang đều cực kỳ quỷ dị, có khi một con sâu nho nhỏ cũng có thể muốn mạng.  

Ví dụ như đám cá chuồn bảo vệ thành, nhìn qua không có gì, cũng không cảm giác được hơi thở kỳ quái, nhưng lại có thể cắn nuốt người tu chân cao cấp, người tu chân không có thủ đoạn sẽ không qua được sông.  

Đặc biệt trong di tích thành cổ, có rất nhiều sinh linh chúng ta khó có thể tưởng tượng, ngươi đừng thấy lúc này không nhìn đến, không chừng còn đang thầm nhìn trộm chúng ta, nhưng cũng không cần quá lo lắng, Thái Hoang có quy tắc của Thái Hoàng, chỉ cần không trêu chọc đến sinh linh cường đại, chúng sẽ không tấn công chúng ta.  

Cẩn thận một chút cũng không sao, cùng lắm chúng ta chơi trốn tìm là được, làm hai lão già kia không tìm được chúng ta, hoặc dẫn bọn họ vào nội thành, bên trong nội thành có rất nhiều sự sống cường đại, đi vào đừng nói hai tu sĩ Độ Kiếp kỳ, cho dù hai mươi tên cũng khó đi ra được.”  

Nghe Thạch Thanh nói, Dương Bách Xuyên gật đầu: “Được, tạm thời làm như vậy, đi một bước tính một bước, dù sao hai lão già Nguyên Thần Huyễn và Phong  m Dương còn ở, chúng ta cũng đừng mong sống yên ổn. Ngươi quen thuộc nơi này, biết chỗ nào có thể tránh né một chút không.”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play