Giờ phút này, Dương Bách Xuyên kinh hãi, cũng thấy được nọc độc trong mắt Yêu Vương thế mà đều chảy ngược hết ra, hắn hiểu được, nhất định là trên người Yêu Vương sinh ra quang mang trắng bạch để ép độc dược ra khỏi cơ thể.   

Lúc này, cả người Dương Bách Xuyên chấn động, hắn không ngờ Yêu Vương lại khó chơi như vậy, ngay sau đó, hắn buông kiếm Đồ Long ra, trong lòng vừa động vận hành thần thông pháp tướng “Thập Nhị Chí Tôn”. Lúc này Dương Bách Xuyên biết thủ đoạn gì là phải thi triển ra hết, nếu không Thú Ngũ Hành sẽ bị Yêu Vương kiên quyết cắn chết.   

Vừa mới vận hành pháp tướng, lại có một người bay vào tới đột kích.   

“Ầm ầm…”   

Chỉ thấy một đạo thanh quang tới, hung hăng đập vào đầu Yêu Vương, hơn nữa còn đúng vào vị trí mắt mù của Yêu Vương.   

Dương Bách Xuyên bình tĩnh nhìn lại thì phát hiện là Đá Tinh!   

Lúc trước tìm mãi vẫn không thấy Đá Tinh đâu, Dương Bách Xuyên còn lo lắng cho vị ân nhân cứu mạng là Đá Tinh này, không ngờ lúc này Đá Tinh lại xuất hiện, hơn nữa vừa xuất hiện đã xuất ra một đòn tấn công cường đại.   

“Oa… Grào…”   

Yêu Vương bị một đòn của Đá Tinh đánh trúng, cuối cùng cũng buông Thú Ngũ Hành ra, phát ra tiếng kêu thảm thiết.   

Lúc này, Dương Bách Xuyên thi triển pháp tướng thành công, hóa thân thành người khổng lồ cao lớn chừng ba mươi thước, giơ tay lên lập tức chuẩn bị thi triển Trường Sinh Chí Tôn Ấn.   

Nhưng lúc này, thanh quang chợt lóe lên, lại là Đá Tinh bay đến bên tay hắn, thanh quang lấp lánh nói: “Nhỏ một giọt tinh huyết lên người ta, sau đó cầm lấy ta đập thẳng vào con cá sấu vượn người vương này, nếu không sẽ không thể giết chết nó.”   

Nghe vậy, Dương Bách Xuyên sửng sốt, nhưng lúc này hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều, cũng biết Đá Tinh sẽ không hại mình, hơn nữa rất rõ ràng là đang giúp hắn, cũng đã từng cứu mạng hắn, nên hắn không hề suy nghĩ mà ép ra một giọt tinh huyết nhỏ lên trên mặt Đá Tinh.   

Ngay sau đó, Đá Tinh màu xanh phát ra tinh quang, chói mắt tựa như mặt trời nhỏ, cũng bộc phát ra khí tức núi non. Ở một nơi sâu thẳm nào đó, Dương Bách Xuyên cảm thấy giữa mình và Đá Tinh có một mối liên hệ vi diệu.   

Trong lòng hắn chợt hiểu rõ, bàn tay to lớn lập tức bắt lấy Đá Tinh, đột nhiên ném về phía Yêu Vương.   

“Xèo xèo xèo…”   

Từng tiếng chấn động phát ra, Đá Tinh ở giữa thanh quang đang bộc phát, bị Dương Bách Xuyên ném ra ngoài lập tức giống như một viên hỏa thiên thạch rơi xuống chín tầng trời, bay về phía Yêu Vương.   

Hơn nữa Đá Tinh có linh hồn, vẫn tàn nhẫn đập vào con mắt trái đang bị mù của Yêu Vương như trước.   

“Ầm…”   

“A a a…”   

Tiếng nổ lớn cùng tiếng gào thét của Yêu Vương đồng thời vang lên.   

Một cú đập này khiến cho Yêu Vương bị Đá Tinh đập rơi xuống đất.   

Vù!!   

Đá Tinh lần thứ hai tự chủ bay trở về tầm tay của Dương Bách Xuyên, trong vầng sáng màu xanh truyền đến tiếng rên rỉ thanh thuý của Đá Tinh, hắn đau đớn nói: “Trời ơi, đau quá đau quá…”  

“Oa…”   

Lúc này, Yêu Vương thế mà lại lắc lư thân thể rồi đứng lên, hơn nữa còn đột nhiên vọt về phía Dương Bách Xuyên.   

“Vẫn chưa chết sao? Mau mau đập thêm một lần nữa…” Đá Tinh thúc giục Dương Bách Xuyên.   

Gần như là theo bản năng, Dương Bách Xuyên đột nhiên nắm Đá Tinh trong tay rồi xông tới, hung hăng đập về phía Yêu Vương đang nằm cách đó hơn mười thước.   

“Ầm ầm…”   

“Oa…”   

“Oa nha nha, đau chết mất…”   

Lại lần nữa Dương Bách Xuyên ném Đá Tinh đi giống nhau như ném một viên gạch ra ngoài vậy, loại cảm giác này rất kỳ quái, thế nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy rất sảng khoái.   

Tiếng ầm ầm nổ vang, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết của Yêu Vương và tiếng rên rỉ đau đớn của Đá Tinh lần lượt vang lên. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play