Dương Bách Xuyên nhìn trái cây to bằng nắm tay, tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, cách rất xa mà vẫn ngửi thấy hương thơm kỳ lạ...  

Lúc này, Lục Yên Chi thốt lên đầy kinh ngạc: "Là... quả Địa Nguyên Tinh Phách!"  

Dương Bách Xuyên hết sức kinh ngạc, nhưng hiện tại hắn không có thời gian hỏi Địa Nguyên Tinh Phách là quả gì.  

Bởi vì lúc này con chồn đã bị dồn tới góc chết chỗ đá ngầm, kêu chít chít cầu cứu.  

Dương Bách Xuyên lắc mình xuất hiện bên cạnh Nhân Viên Ngạc Ngư, tiếp đó chém mạnh một kiếm lên người thú Nhân Viên Ngạc Ngư.  

Phập!  

Oe!  

Một nhát kiếm của hắn chém vào người thú Nhân Viên Ngạc Ngư, làm phát ra tiếng phập nặng nề, nhưng cũng chỉ khiến thú Nhân Viên Nhạc Ngư thét lên vì đau. Trên lưng nó vẫn còn một vết đao để lại.  

Dương Bách Xuyên sốc luôn. Mặc dù một nhát kiếm này của hắn chém xuống rất nhanh, không sử dụng kỹ năng chiến đấu, nhưng tu vi vừa mới đột phá đến cảnh giới Hợp Thể trung kỳ, hơn nữa kiếm Đồ Long vốn sắc bén, cho dù là tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng khó mà chống đỡ. Dương Bách Xuyên đã chém trúng người Nhân Viên Ngạc Ngư, nhưng... hiện thực khiến hắn chấn động.  

Trước giờ hắn chưa từng gặp phải yêu thú có nhục thể cường đại như vậy, e là nhục thể của hắn cũng không cứng bằng.  

Một nhát kiếm không gây tổn thương cho thú Nhân Viên Ngạc Ngư, trái lại còn chọc giận nó. Song con chồn đã thoát nạn, vừa kêu chít chít vừa trốn sau lưng Dương Bách Xuyên.  

Mà hổ khẩu của Dương Bách Xuyên đã bị rách.  

"Oe oe!"  

Đuôi của thú Nhân Viên Ngạc Ngư thình lình vung tới, mang theo khí thế không gì sánh bằng.  

Tốc độ rất nhanh, Dương Bách Xuyên không tránh kịp, chỉ có thể hô lên: "Kiếm trận Hắc Liên!"  

Một kiếm gắng gượng chống đỡ.  

Ầm ầm ầm!  

Vụ nổ lớn khiến nước cuộn trào.  

Dương Bách Xuyên bị sức mạnh khổng lồ đánh bay ra ngoài.  

Bộp!  

Cơ thể va vào đá ngầm.  

Hắn hộc máu, tim gan chấn động. Sức mạnh quá lớn, tối thiểu là thực lực Độ Kiếp hậu kỳ, thậm chí đại viên mãn. Cứ đánh thế này thì e là không tới vài lượt nữa hắn sẽ toi đời.  

Khi bay ra khỏi đống đá ngầm, Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng hét thảm thiết của thú Ngũ Hành.  

"Gừ gừ!"  

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy thú Ngũ Hành bị đuôi của thú Nhân Viên Ngạc Ngư quất bay ra ngoài.  

"Úi!"  

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi. Ngay cả thú Ngũ Hành cũng không đỡ nổi một đòn?  

Hắn quan sát thú Nhân Viên Ngạc Ngư, vị trí lúc nãy trúng một nhát kiếm quyết Hắc Liên không có chút tổn thương nào?  

Mức độ phòng ngự rắn chắc của cơ thể có thể nói là biến thái.  

Lúc này, thú Nhân Viên Ngạc Ngư lại nhào tới thú Ngũ Hành, vô cùng hung dữ. Dương Bách Xuyên nhìn là biết thú Ngũ Hành không thể thắng thú Nhân Viên Ngạc Ngư, nếu mình không giúp thì e là thú Ngũ Hành sẽ chịu thiệt. Trình độ kiếm kỹ hiện tại không có nhiều tác dụng với thú Nhân Viên Ngạc Ngư, Dương Bách Xuyên thầm niệm trong đầu, pháp tướng thần thông Thập Nhị Chí Tôn xuất hiện. Hắn định dùng sức mạnh thần thông cường đại.  

Nhưng lúc này Lục Yên Chi lại hét lên: "Dương đại ca, con súc sinh này có huyết mạch yêu thú viễn cổ của hung thú Thái Hoang, sức lớn vô cùng, không thể dùng bạo lực. Ngươi và thú Ngũ Hành nghĩ cách kéo dài thời gian ba hơi thở, ta dùng độc đối phó với nó!"  

Nghe vậy Dương Bách Xuyên gật đầu, biện pháp này của Lục Yên Chi rất đáng tin.  

Sau khi hóa hân thành pháp tướng cao ba mét, Dương Bách Xuyên bước ra một bước tới phía sau thú Nhân Viên Ngạc Ngư, tay kết ấn miệng hét to: "Kim Cương Ấn!" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play