Mặc dù hắn cũng không biết tảng đá đen kia là cái gì.  

Nhưng đó là thứ mà bình Càn Khôn cảm ứng được! Những đồ vật mà bình Càn Khôn cảm ứng được, có lần nào không phải là bảo bối đâu?  

Lâu lắm rồi hôm nay bình Càn Khôn mới có phản ứng, thật sự khiến Dương Bách Xuyên bất ngờ. Trong lòng hắn đã khẳng định tảng đá đen chắc chắn là bảo vật.  

Mà Lệ Bách Trì ra giá có hai khả năng. Một là nhìn ra tảng đá đen là bảo bối nào đó, hai là góp vui mà thôi.  

Hiện tại Dương Bách Xuyên thật sự hy vọng Lệ Bách Trì chỉ góp vui mà thôi.  

Dù thế nào đi chăng nữa, cho dù phải cướp đoạt thì Dương Bách Xuyên cũng phải lấy được tảng đá đen này. Hắn tin rằng đồ vật mà bình Càn Khôn cảm ứng được sẽ không phải là thứ tầm thường.  

Mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng Dương Bách Xuyên không biểu hiện ra ngoài. Đấu giá cũng là một kỹ thuật sống.  

"Hai trăm linh thạch."  

Lúc này Hoàng Phủ Vân Phi cũng đấu giá.  

"Ba trăm!"  

"Bốn trăm!"  

"Năm trăm!"  

"..."  

Dương Bách Xuyên đau đầu. Hai tên này lại cấu véo nhau, hắn phải làm sao đây?  

Cứ cái đà này, hai tên này cạnh tranh sẽ đẩy giá lên trời.  

Dương Bách Xuyên nghĩ như vậy thì không được, hắn quyết định chi mạnh tay, nếu không sẽ không giành được.  

"Một vạn." Dương Bách Xuyên quyết định dùng cách cũ, để xem có thể dọa lui Lệ Bách Trì hay không.  

Về phần Hoàng Phủ Vân Phi, hắn cảm thấy đối phương sẽ từ bỏ. Người này là nhân vật thận trọng, Lệ Bách Trì chính là cậu ấm.  

"Hai vạn." Lệ Bách Trì bật cười. Gã ta đang chờ xem liệu Dương Bách Xuyên có nhảy ra hay không. Quả nhiên đối phương đã nhảy ra. Lệ Bách Trì nghĩ Dương Bách Xuyên đã gài bẫy mình một lần thì mình cũng phải trả đũa một lần, đến khi giá cao, gã ta sẽ rút lui. Gã ta không cho rằng tảng đá này là bảo vật thần bí gì.  

Ban đầu Lệ Bách Trì chỉ phô bày sự oai phong của đại thiếu gia nhà họ Lệ, khoe mẽ mà thôi. Nào ngờ Hoàng Phủ Vân Phi lại theo. Sau đó, Dương Bách Xuyên - kẻ mà gã ta chỉ muốn băm vằm - cũng nhảy ra, lại còn hô giá một vạn.  

Lệ Bách Trì thầm cười khẩy trong lòng: "Nhãi ranh chỉ có chiêu này thôi à, lần này tiểu thiếu gia đã cẩn thận rồi."  

Lúc này, trong phòng riêng của Hoàng Phủ Vân Phi, Hoàng Phủ Vân Phi nhíu mày hỏi muội muội: "Tiểu muội, muội có chắc không?"  

"Ca, muội không chắc lắm. Muội không nhìn rõ, chỉ loáng thoáng tổng thấy bên trong tảng đá kia có thứ gì đó. Huynh cứ đấu giá tiếp đi, nếu đắt quá thì thôi. Dù sao thứ muội nhìn thấy chỉ là một đám mờ ảo."  

Hoàng Phủ Vân Phi gật đầu, trong lòng đã có quyết định. Hắn ta biết khả năng đặc biệt của muội muội. Theo lời lão tổ trong nhà, tiểu muội là Huyết Mạch giả bẩm sinh, cặp mắt của muội ấy có thể nhìn thấy thứ mà tu sĩ bình thường không thể nhìn thấy, không thể nhìn thấu. Tiểu muoij đã nhìn thấy bên trong tảng đá đen kia có gì đó, vậy thì không thể bỏ lỡ.  

Mặc dù tiểu muội chỉ nhìn thấy một đám mờ ảo, nhưng cũng chứng tỏ bên trong tảng đá đen thật sự có thứ gì đó. Hoàng Phủ Vân Phi tin tưởng điều này. Từ nhỏ thiên phú này của muội muội chưa từng sai lầm.  

Hắn ta lập tức hô: "Ba vạn linh thạch." Lần này trực tiếp tăng một vạn.  

Lúc này, cả Dương Bách Xuyên lẫn Lệ Bách Trì đều cảm thấy kỳ lạ.  

Lệ Bách Trì cứ tưởng sau khi Dương Bách Xuyên gia nhập, Hoàng Phủ Vân Phi sẽ từ bỏ. Không ngờ Hoàng Phủ Vân Phi không những không từ bỏ, mà ngược lại còn bắt đầu tăng giá. Điều này làm cho Lệ Bách Trì nổi lòng nghi ngờ.  

Lẽ nào Hoàng Phủ Vân Phi cũng cố ý phá đám?  

Hay là Hoàng Phủ Vân Phi thấy được tảng đá đen là bảo vật gì?  

Lúc này Lệ Bách Trì suy nghĩ miên man. Gã ta nghĩ tảng đá đen chẳng có gì đặc biệt, chỉ cảm nhận được chút sóng linh khí yếu ớt mà thôi. Ở Tu Chân Giới, lấy bừa một tảng đá cũng thấy có chút linh khí, bởi vì bản thân Tu Chân Giới đã mang linh khí trời đất nồng đậm, có thể nuôi dưỡng vạn vật, cây cỏ đất đá thành tinh nhiều không kể xiết, chẳng có gì kỳ lạ.  

Nhưng hai người Dương Bách Xuyên và Hoàng Phủ Vân Phi đều theo đấu giá, khiến cho Lệ Bách Trì nghi thần nghi quỷ. Hắn thầm nghĩ một là tảng đá này thật sự là bảo bối gì đó, hai là Hoàng Phủ Vân Phi và thằng nhãi Dương Bách Xuyên cố ý bắt tay nhau hại mình. Sau khi đẩy giá của tảng đá đen này lên rất cao, hai người bọn họ sẽ rút lui.  

Nghĩ tới đây, Lệ Bách Trì cười khẩy trong lòng: "Muốn lừa bản thiếu gia? Không dễ như vậy đâu! Các ngươi muốn chơi thì chơi, để coi ai sợ ai?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play