Vì vậy, Dương Bách Xuyên cũng đang định nhân khoảng thời gian Lý Phượng Ngọc và Cửu Nữ bế quan này, tập trung nghiên cứu cho tốt truyền thừa mà lão già để lại, ví dụ như chiến kỹ thần thông “Thập Nhị Chí Tôn” do lão già tự nghĩ ra này, chỉ cần có thể tu luyện thành công một nửa chiêu thức thì lúc chiến đấu cũng không cần phải rụt rè như hôm nay.  

Hôm nay có thể giết Địa Tiên, Dương Bách Xuyên biết chủ yếu là nhờ Thú Ngũ Hành đánh chính, hắn cũng chỉ có thể đánh lạc hướng thôi.  

Quan trọng chính là thực lực không đủ.  

Cho nên sau khi trở lại Tinh Thần Môn, Dương Bách Xuyên để Thú Ngũ Hành cùng chồn nhỏ và Ngô Mặc Thu ở lại trấn thủ Tinh Thần Môn, còn hắn cũng tự đi tìm một chỗ để nghiên cứu chiến kỹ thần thông mà lão già để lại.  

Về phần Mai tỷ, nàng ấy muốn trở lại không gian bình Càn Khôn, theo lời Mai tỷ nói, nàng ấy đã quen với không gian bình Càn Khôn, hiện tại tu vi và thực lực của nàng ấy vẫn chưa thích hợp để ra ngoài, còn nói với Dương Bách Xuyên là lần này nàng  ấy muốn tiếp tục bế quan tu luyện, Hồ Long cung trong không gian bình Càn Khôn có một vài cá Rồng có dấu hiệu tiến hóa, cần nàng ấy giúp đỡ.  

Tin tức này đã vực dậy tinh thần của Dương Bách Xuyên, trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng, một ngày nào đó, mấy chục con cá Rồng trong hồ cá Rồng sẽ lần lượt hóa thành Rồng bay lên trời.  

......  

Sau khi trở lại Tinh Thần Môn, Dương Bách Xuyên trực tiếp tìm một ngọn núi trên Tinh Thần Môn, khoanh chân ngồi xuống ở một nơi yên tĩnh và bắt đầu lĩnh ngộ thần thông “Thập Nhị Chí Tôn” của lão già.  

Sau khi nhắm mắt lại, bí pháp thần thông của Thập Nhị Chí Tôn hiện ra trong tâm trí.  

Dương Bách Xuyên nhìn lại từng chút một...  

Tất cả đều là ký hiệu nhưng Dương Bách Xuyên vẫn hiểu được đại khái ý nghĩa trong đó, chỉ là vẫn không hiểu hoàn cảnh cụ thể của chúng.  

Vì nó quá phức tạp và bí ẩn.  

Trong lòng hắn không nhịn được thầm nguyền rủa rằng thứ mà lão già chết tiệt để lại cho hắn chắc chắn là thiên thư đây mà.  

Không thể hiểu nổi nó là cái quái gì?  

Tổng cộng mười hai chiêu thần thông, hắn mở chiêu thần thông đầu tiên ra, chỉ có thể hiểu được chiêu thần thông đầu tiên tên là - Kim Cang Chí Tôn!  

Có một phù văn kèm theo là một lão già tay bấm pháp quyết, uy phong đứng giữa trời đất, nhìn xuống sông núi dưới chân.  

Trong mắt người khổng lồ này, sông núi cũng không cao bằng hắn, sấm chớp vờn quanh, gió mây bên người cũng không thể mảy may lay chuyển được hắn, bất động như núi.  

Từ cảnh ý bên trong bức hình vẽ, quả đúng là hơi có ý tứ Kim Cang Chí Tôn.  

Có một kiểu dù trời đất sắp sụp đổ, ta vẫn sừng sững đứng đó.  

Tu luyện một chiêu công pháp tu luyện này cũng đủ khiến cho Dương Bách Xuyên thấy mờ mịt, rõ ràng biết công pháp tu luyện viết gì, thế nhưng lại không thể hiểu được ý nghĩa trong đó.  

Tu luyện thần thông mà không thể thi triển pháp quyết, cảnh giới chẳng khác gì tu luyện trong mơ hồ, thật là vô ích.  

Cho nên Dương Bách Xuyên nhức đầu, hắn muốn tu luyện chiêu thần thông thứ nhất của “Thập Nhị Chí Tôn” - Kim Cang Chí Tôn thì nhất định phải hiểu rõ ý nghĩa pháp quyết tu luyện, nếu không thì thực tế là không thể xuống tay.  

Thế nhưng Dương Bách Xuyên đọc thế nào cũng thấy giống như đang đọc thiên thư, xem thế nào cũng không hiểu ý nghĩa của pháp quyết tu luyện.  

“Tinh Thần ngã xuống, nghịch chuyển Càn Khôn, đại đạo Hằng Cổ…”  

Pháp quyết tu luyện một chiêu Kim Cang Chí Tôn cũng chỉ là mấy trăm chữ ngắn ngủn, Dương Bách Xuyên niệm xong, vẻ mặt buồn bã nói: “Lão già chết tiệt, cũng không để lại chú giải, rốt cuộc có ý gì? Nên tu luyện như thế nào đây...?”  

Dương Bách Xuyên vô cùng oán hận.  

Suốt cả ngày Dương Bách Xuyên cũng không hiểu được một chút căn cơ nào cả, trong lòng không khỏi có hơi lo lắng.  

Nhưng hắn cũng biết, càng lo lắng lại càng không có cách nào hiểu.  

Trong lòng hắn thầm trách lão già không để lại chú thích, thực ra sao mà hắn không biết là lão già cố ý làm như thế, công pháp tu luyện trước kia cái nào cũng đều có chú thích ở trên, thế nhưng duy nhất chỉ lần này không có.  

Tưởng tượng cho thoải mái, có lẽ đây là nỗi khổ tâm của lão già sao?  

Bởi vì chỉ có bản thân mình hiểu thấu đáo thì sẽ càng thuận lợi, mới có thể thuộc về mình, để người khác chú giải chung quy lại vẫn không được coi là của mình.  

Sau khi suy nghĩ rõ ràng những đạo lý này, Dương Bách Xuyên cũng dần tĩnh tâm lại.  

Thần thông “Thập Nhị Chí Tôn” là chiến kỹ thần thông lão già tự nghĩ ra, ông từng nói, tổng cộng mười hai chiêu, nhưng chiêu cuối cùng, ngay cả hai sư huynh và tiểu sư tỷ cũng chưa được truyền thụ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play