Hơn nữa Dương Bách Xuyên theo con chồn leo xuống một vách núi cao gần trăm mét mới phát hiện ra nơi này.  

Nếu anh không phải là Tu Chân giả, trên người có tu vi mà là người bình thường thì đúng không thể đi xuống hẻm núi này.  

Hẻm núi rất yên tĩnh, thảo mộc phát triển tươi tốt, hoa dại mọc lên um tùm, quan trọng nhất là Dương Bách Xuyên phát hiện linh khí ở nơi này nhiều gấp đôi bên ngoài, vô cùng nồng đậm.  

Một lát sau, con chồn bỗng nhiên kêu lớn.  

Dương Bách Xuyên đi qua, cách đó không xa xuất hiện một hang núi, một cơn gió nhẹ thổi qua, trong không khí tản ra hương rượu mê người.

Mùi rượu thơm bay ra từ trong hang núi.  

Dương Bách Xuyên không quá si mê rượu, thế nhưng hiện tại ngửi được mùi rượu trong không khí, anh vẫn không nhịn được chép miệng một cái, quá thơm.  

Con chồn kêu chi chi với hang núi, quơ móng vuốt nhỏ, ánh mắt có vẻ kiêng kị, dường như trong hang núi có sự tồn tại khiến nó phải dè chừng.  

Dương Bách Xuyên hỏi: “Hương Hương, ý của mày là kẻ đánh mày đang ở trong này?”  

“Chi chi~” Con chồn gật đầu, tỏ vẻ chính xác.  

Dương Bách Xuyên nhìn dáng vẻ của nó, trong lòng cũng hơi đề phòng.  

Lúc trước anh đã từng nhìn thấy bản lĩnh của nó, đừng nhìn vẻ ngoài nó giống mèo con, thế nhưng nó dám khiêu chiến mãng xà dài hơn mười mét trong núi ở thôn Dược Vương đấy, hơn nữa còn không rơi xuống thế yếu.  

Nhưng bây giờ, lông con chồn gần như bị nhổ sạch, cơ thể trụi lủi nhiều chỗ, nhìn rất khó coi.  

Điều này nói rõ, con chồn đụng độ với đối thủ không phải hạng xoàng, hơn nữa đối phương còn đang ở trong hang động này.  

Chẳng lẽ là con người? Nếu không tại sao lại có mùi rượu bay ra từ bên trong, chỉ có con người mới ủ rượu thôi nhỉ?  

Động vật cũng không có bản lĩnh ủ rượu đâu!  

Chẳng qua nhìn dấu vết nhổ lông trên cơ thể con chồn, không giống người làm. Nếu đối phương là người thì không đơn giản chỉ nhổ lông như vậy thôi.  

Hay là có người sống trong hang động này, nuôi động vật nào đó bứt lông con chồn?  

Dương Bách Xuyên nghĩ ngợi trong lòng, nhấc chân đi tới ba mươi mét bên ngoài hang núi.  

Toàn bộ khe núi đều mang lại cho Dương Bách Xuyên cảm giác như thế ngoại đào nguyên, hơn nữa sương mù vờn quanh càng làm khung cảnh thêm tuyệt đẹp.  

Bên cạnh đó, trong khe núi còn nồng đậm linh khí, đúng là vùng đất phong thủy tốt.  

Nếu không có con chồn dẫn đường, có lẽ sẽ không ai phát hiện ra hẻm núi này.  

Có ai nghĩ tới, muốn đi vào nơi này cần leo xuống vách đá dựng thẳng cao tám mươi, chín mươi mét chứ?  

Núi ở thôn này là nơi giao nhau giữa dãy Tần Lĩnh và dãy Côn Luân, có thể xuất hiện khe núi nồng đậm linh khí như này, Dương Bách Xuyên không quá ngạc nhiên.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play