*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quan Thiên Ngạo như mới vừa tỉnh lại từ trong mơ, vội vàng phất tay bắt lấy trận kỳ, có trận kỳ trong tay hắn ta vẫn có thể ngăn cản một phần, mọi chuyện phát sinh trong chớp mắt làm cho hắn ta mơ màng, Luyện Thiên Trận bị phá, thân thể Huyết Sát của tam đại Hải Yêu cũng bị phá, Dương Bách Xuyên xuất thủ, một con khỉ nhỏ vô cùng cường hãn và một con Kim Long ở bên cạnh, bốn phía đều có Đại Yêu xuất hiện, Quan Thiên Ngạo biết tình thế không thể cứu vãn được nữa.
Bây giờ đối mặt với đông đảo cao thủ, suy nghĩ duy nhất của hắn ta chính là rút lui.
Không phải hắn ta sợ mà là không thể liều mạng được, mục đích thật sự vẫn chưa đạt thành, ở đây hắn ta cũng không chắc chắn mình có thể đánh thắng một mình Dương Bách Xuyên.
Nhưng dưới sự vây hãm của đông đảo cao thủ, muốn thoát nguy cũng rất khó, giờ phút này hắn ta chỉ có thu hồi trận kỳ vẫn đang tế luyện thì ắt có quyết tâm bỏ chạy.
Đưa tay là có thể chạm tới thôi, hắn vung tay là có thể không ngừng thu nhỏ trận kỳ rồi nắm trong tay.
Nhưng mà lúc này, một đạo kim quang cực kỳ chói mắt bắn tới, kèm theo sấm sét oai hùng, khí thế ngút trời.
Trong lòng Quan Thiên Ngạo chấn động.
Long tức~
Đây là Long tức thực sự.
Chắc chắn là do con Kim Long phun ra Long tức tập kích hắn ta.
Cách đó rất xa, một phần Long tức hóa hồng theo mặt trời bay vụt về phía Quan Thiên Ngạo.
Quan Thiên Ngạo vô cùng căm hận, vội vàng rụt tay về thật nhanh, từ bỏ việc thu trận kỳ, hắn ta biết nếu bị phần Long tức này đánh trúng, hắn ta không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Nhưng hắn ta cũng chỉ có thể lui về phía sau ba thước, bởi vì Dương Bách Xuyên đã vung ra một kiếm Hắc Liên đánh tới.
Quan Thiên Ngạo đã từng lĩnh giáo kiếm khí Hắc Liên của Dương Bách Xuyên nên không dám khinh thường chút nào, là kiếm khí thần thông cường đại nhất trong số kiếm kỹ thần thông mà hắn ta đã từng thấy từ trước đến giờ.
“Chết tiệt~”
Quan Thiên Ngạo cảm giác bị ép đến cường cùng rồi, hắn ta hạ quyết tâm giơ hai tay lên, làm ra tư thế nâng trời, miệng thì hét lên: “Huyền m Thiên Ma Chưởng ~”
Cái hắn ta tu luyện chính là công pháp ma đạo cấm kỵ mà Bổ Thiên Cung không cho tu luyện, nhưng với tư cách là thiếu cung chủ của Bổ Thiên Cung, hắn ta đã lén lút tu luyện, chỉ vì môn ma đạo này có uy lực cường đại, có ghi chép có thể giết Ma giết Tiên.
Lúc này, bị dồn đến đường cùng rồi, hắn ta cũng chỉ có vận dụng công pháp ma đạo để chống lại kiếm khí Hắc Liên của Dương Bách Xuyên, nếu không hắn ta biết rõ mình không tiếp được kiếm khí của Dương Bách Xuyên.
Lúc Quan Thiên Ngạo giơ hai tay lên trời rồi hét lớn, mọi người thấy được ma khí quấn quanh trong tay hắn ta, bốn phía chân trời đều bạo phát bão táp, có ma vân hội tụ trên hai tay của hắn ta.
Chúng lập tức cuồn cuộn rồi hội tụ quanh người Quan Thiên Ngạo, trong nháy mắt hình thành một ma ảnh nhất tôn, đội trời đạp đất.
Hắn ta vung ra hai chưởng, một chưởng đánh về phía bốn đóa Hắc Liên của Dương Bách Xuyên, một chưởng đánh về phía Long tức của Kim Long.
“Ầm ầm~”
Trong hai tiếng rung chuyển trời đất hỗn loạn, kiếm khí Hắc Liên của Dương Bách Xuyên nổ tung, mà một chưởng từ ma ảnh của Quan Thiên Ngạo cũng nát bấy, hai người xem như là đồng quy vu tận.
Còn về Long tức của Kim Long cũng như thế, cũng đồng thời biến mất.
Giờ phút này, trong ánh mắt Dương Bách Xuyên lóe ra tinh quang, đưa tay chộp lấy trận kỳ đang trôi nổi trên không trung.
“Dương Bách Xuyên, ngươi dám ~”
Nhìn thấy Dương Bách Xuyên bắt được trận kỳ, Quan Thiên Ngạo giận dữ.
“Ha ha, cái trận kỳ này tiểu gia xin thu nhận nhé~” Trong lúc Dương Bách Xuyên nói chuyện, Nguyên Thần mạnh hơn gấp mười lần so với đồng cấp, dứt khoát xóa bỏ ấn ký Nguyên Thần của Quan Thiên Ngạo trên trận kỳ.
“Phụt ~A, ta giết ngươi~” Quan Thiên Ngạo giận dữ, ấn ký Nguyên Thần của hắn ta đã bị Dương Bách Xuyên dứt khoát xóa sạch.
Cũng có thể nói Luyện Thiên trận kỳ - chí bảo trấn phái Bổ Thiên Cung của hắn ta bây giờ đã là của Dương Bách Xuyên rồi
Làm sao có thể như thế được?
Quan Thiên Ngạo hộc máu, nội tại cạn kiệt, tế luyện tam đại Hải Yêu hấp thu rất nhiều Khí Huyết Sát mới có thể để Luyện Thiên trận kỳ tiến lên một bước, bây giờ lại làm áo cưới cho Dương Bách Xuyên, làm sao có thể không hộc máu chứ?
Không chỉ là bị Dương Bách Xuyên dứt khoát xóa bỏ ấn ký Nguyên Thần trên trận kỳ nên hắn ta bị cắn trả, mà phần nhiều là do tức đến hộc máu.
Dương Bách Xuyên cười ha ha, không thèm để ý gì đến hắn ta mà vung trận kỳ trong tay lên, bốn phương tám hướng xuất hiện bảy mươi hai cây phó kỳ hội tụ đến, trong nháy mắt, chúng dung hợp với chủ kỳ thành một thể, Luyện Thiên Kỳ này một phần chính là bảy mươi hai cái, cộng thêm chủ kỳ nữa là bảy mươi ba.
Giờ phút này, Quan Thiên Ngạo nổi giận gầm lên, ma khí hình thành hư ảnh cao chừng trăm thước, trong cơn giận dữ rất có uy lực khuấy động trời đất, mà bản thể của Quan Thiên Ngạo lơ lửng dung hợp ở vị trí trái tim hư ảnh, Dương Bách Xuyên nhìn thấy hắn ta giơ tay lên chụp về phía mình, bàn tay mang theo ma khí kinh thiên động địa.
Hắn vừa định động thủ, Hầu Đậu Đậu đột nhiên nổi giận gầm lên: “Chủ nhân, tên này cứ giao cho ta, xem ta dung một côn đánh chết hắn ta.”
Chỉ thấy Hầu Đậu Đậu vừa nói chuyện vừa bay về phía hư ảnh khổng lồ của Quan Thiên Ngạo, đồng thời toàn thân Hầu Đậu Đậu lóe lên kim quang lấp lánh, nó còn giơ trường côn đen kịt trong tay lên.
“Nhật Nguyệt Thiên Sơn Càn Khôn Ma Lộng, pháp tướng hiện thân, một côn lật trời, chết cho ta.”
Tiếng Hầu Đậu Đậu vang vọng khắp chân trời.
Thấy vậy, đồng tử của Dương Bách Xuyên đột nhiên co rút, cùng lúc đó, trường côn vốn đen kịt ở trong tay Hầu Đậu Đậu lại lóe ra ngân quang lấp lánh, một đám phù văn từ trường côn lóe lên phiêu dạt, ở trên người hắn là một con vượn vàng nhất tôn đang đứng trong trời đất còn lớn hơn ma ảnh của Quan Thiên Ngạo, một gậy của nó đập về phía Quan Thiên Ngạo.
“Ầm ầm~”
“A~”
Trời đất trở nên tối sầm lại.
Kim ngân và quầng sáng đan xen nhau, ma ảnh của Quan Thiên Ngạo hóa thành hư không, truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên nhìn thấy bản tôn của Quan Thiên Ngạo trực tiếp bị một côn của Hầu Đậu Đậu đập cho nát bấy.
Chết rồi à?