Dương Bách Xuyên bước từng bước về phía trước, sức mạnh giữa lòng bàn tay chỉ chờ được phân phó.  

Bước dần vào trong rừng sâu, càng ngày càng tối gần như là không nhìn thấy cả năm đầu ngón tay, nơi này không thể dùng linh thức để tra xét, tầm nhìn mắt thường có tốt tới đâu cũng sẽ chịu ảnh hưởng.  

Bị theo dõi, mặc kệ là người hay yêu thì đều không phải thứ gì tốt lành, hắn sẽ không nương tay.  

Từ giờ trở đi, hắn đã ở trong một hoàn cảnh mà không phải ngươi chết thì là ta chết, không nên cẩu thả nhân từ mà phạm sai lầm.  

Càng không nói tới những sinh linh khác trong bí cảnh, chỉ riêng hai người Quan Thiên Ngạo và Lâu Mãn thôi đã đủ rồi, bọn họ hận không thể giết chết hắn.  

Cung thủ Vân Vụ Lĩnh và hai huynh đệ sinh đôi Thạch Sơn và Thạch Thủy của Thiên Môn, cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa phát hiện ra ba người họ có ý địch với mình, nhưng cho dù là có thì cũng không thể nói rõ, ba người họ là bằng hữu của hắn.  

Tóm lại ở trong bí cảnh này vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.  

Lúc này, trong đầu hắn vang lên giọng của Ngô Mặc Thu: “Chủ nhân cẩn nhận, đối phương ra tay rồi ~”  

Có Ngô Mặc Thu âm thần nhắc nhở, Dương Bách Xuyên bình tĩnh, hắn bỗng nhiên quay đầu đánh một quyền về phía sau.  

“Ầm ~”  

“Khụ ~”  

Một tiếng kêu đau vang lên.  

Kẻ đánh lén không ngờ Dương Bách Xuyên lại phản ứng nhanh như vậy, hoặc nói đúng hơn là Dương Bách Xuyên sớm đã phát hiện ra hắn đánh lén.  

“Thu Nhi~”  

Một chưởng này của Dương Bách Xuyên đã đánh trúng đối phương, thuận tiện gọi Thu Nhi ra, ý bảo nàng tuyệt đối không buông tha.  

Rõ ràng là sau khi bị một chưởng của Dương Bách Xuyên đánh trọng thương, đối phương có ý muốn rút lui.  

“Chủ nhân yên tâm, hắn không thoát được.”  

Giọng Ngô Mặc Thu vang lên.  

Mà Dương Bách Xuyên thì theo sát phía sau, hắn đánh ra một chiêu: “Trích Tinh Thủ ~”  

Trong bóng tối, Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn ánh sáng màu vàng trên tay phải, chiếu sáng quanh khu rừng bán kính mấy chục mét.  

Dương Bách Xuyên đuổi theo sau, dưới ánh sáng vàng chiếu rọi, cuối cùng hắn cũng nhìn rõ kẻ theo dõi đánh lén mình là ai.  

Không ngờ lại là Lâu Mãn!  

Có chút ngoài ý muốn nhưng cũng không hề ngạc nhiên.  

Ngạc nhiên là hắn đang tìm Diệp Vô Tâm và Hạ Thiền, hắn không cảm nhận được Truyền Tấn Phù, nhưng không ngờ bản thân lại bị Lâu Mãn tìm được, giống như hắn ta đã sớm phát hiện ra mình.  

Điều này không đúng với lẽ thường, địa điểm truyền tống của mỗi người rõ ràng không phải cùng một địa điểm, mà bản thân hắn lại bị Lâu Mãn phát hiện chỉ trong thời gian ngắn.  

Chỉ có thể nói là trùng hợp, địa điểm hắn và Lâu Mãn bị truyền tống rất gần, nếu không thì...Lâu Mãn có cách để tìm được hắn.  

Dương Bách Xuyên không ngạc nhiên bởi vì chính hắn đã từng dạy cho Lâu Mãn một bài học, tên này còn là chó săn của Quan Thiên Ngạo, muốn giết chết hắn cũng là điều dễ hiểu.  

Dương Bách Xuyên tự cho là mình đã rất cảnh giác, sẽ không bị Lâu Mãn theo dõi hoặc sử dụng bất kì thủ đoạn nhỏ nào, nhưng bây giờ xem ra là không phải như vậy, cho dù hắn có cẩn thận tới đâu thì vẫn bị để mắt tới, chuyện này khiến hắn rất nghi ngờ.  

Theo hắn nghĩ thì Lâu Mãn có thể tìm thấy hắn nhanh như vậy, rõ ràng là trên người hắn đã bị thi triển bí thuật gì đó, nhưng trong đầu nghĩ đi nghĩ lại hắn và Lâu Mãn cũng không hề tiếp xúc để gã có cơ hội âm thầm ra tay.  

Đúng là khiến người ta cảm thấy kỳ quái.  

Trong lúc ra tay, đột nhiên hắn nghĩ tới một điểm mấu chốt.  

Đó chính là – Quan Thiên Ngạo.  

Bởi vì khi tiến vào bí cảnh Thao Thiết, Quan Ngạo Thiên đã giả nhân giả nghĩa tặng cho hắn Truyền Tấn Phù, thuận tay còn vỗ vỗ lên bả vai của hắn.  

Đây là điểm đáng ngờ duy nhất.  

Nếu như cái vỗ vai giả tạo này của Quan Thiên Ngạo đã để lại ấn ký gì trên người hắn, vậy thì có thể giải thích được vì sao Lâu Mãn lại tìm được hắn, ra tay đánh lén nhanh như vậy.  

Bởi vì hắn biết Quan Thiên Ngạo rất muốn đào cho hắn một cái bẫy, mà thân là một tên chó săn của Quan Thiên Ngạo - Lâu Mãn lại bị hắn đánh, ôm hận trong lòng, Quan Thiên Ngạo hạ lệnh cho gã tìm hắn ra tay, điểm này cũng không có gì lạ.  

Nghĩ như vậy, trong lòng Dương Bách Xuyên ớn lạnh, sát ý bùng lên, hắn nói với Ngô Mặc Thu: “Thu Nhi, muội không cần phải ra tay, cứ giao Lâu Mãn cho ta, chú ý xung quanh, ta nghi ngờ Quan Thiên Ngạo cũng đang ẩn núp trong tối.”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play